Đoạn thơ "Tuổi thơ" của Trương Nam Hương là một lát cắt đau thương của chiến tranh, nơi tuổi thơ ngây dại của đứa trẻ hòa cùng những năm tháng cơ cực của mẹ, của bà. Trong giấc ngủ của con, không phải là những giấc mơ êm đềm mà là "đỏ rát trời đạn lửa", là những ám ảnh tàn khốc của chiến tranh. Hai chữ "đỏ rát" không chỉ gợi lên hình ảnh bầu trời rực lửa bom đạn, mà còn như một vết bỏng đau nhói trong ký ức, trong tâm hồn non nớt của đứa trẻ. Chiến tranh đã lấy đi quá nhiều thứ: tuổi thơ, sự bình yên, và cả những giọt nước mắt thầm lặng của mẹ, của bà. Hình ảnh "tất tả gánh gồng xuôi ngược" và "cháu con một đầu, nồi chảo một đầu" vừa chân thực, vừa xót xa – những người mẹ, người bà nhỏ bé gồng gánh cả gia đình trên vai, giữa muôn trùng hiểm nguy. Thế nhưng, giữa tiếng đạn bom, giữa những lo toan nặng trĩu, đứa trẻ vẫn hồn nhiên "ngồi hát giữa chập chèng xoong chậu", vô tư cất tiếng hát mà không hay rằng phía sau lưng, bà và mẹ đang "khóc thầm". Đó là những giọt nước mắt lặng lẽ, không thành tiếng, cứ ngỡ rằng "khóc thế là chiến tranh mau hết", nhưng nào ngờ "bom đạn dường như không cần biết". Câu thơ cuối như một tiếng thở dài, một sự cam chịu đầy bất lực trước hiện thực chiến tranh khốc liệt. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh giàu sức gợi và giọng điệu xót xa, tạo nên một bức tranh đầy ám ảnh về những năm tháng chiến tranh – nơi mà tình mẫu tử, tình bà cháu vẫn le lói như ngọn lửa nhỏ giữa bão giông. Đọc đoạn thơ, ta không khỏi nghẹn ngào trước những hy sinh thầm lặng của người phụ nữ Việt Nam trong chiến tranh và càng thêm trân quý sự hòa bình hôm nay.