Một buổi sáng đông giá đến bất ngờ, khi ánh nắng ban mai chưa len lỏi qua khe cửa. Mẹ và chị Lan, đã sớm tỉnh giấc và cùng nhau khoác lên mình những chiếc áo ấm. Khi Sơn thức dậy, mẹ cho cậu một chiếc áo vệ sinh màu nâu sẫm, kết hợp với chiếc áo dạ may cẩn thận, đỏ rực rỡ. Chị em Sơn nhanh chóng ra ngoài để tận hưởng không khí se lạnh của mùa đông. Các bạn nhỏ trong xóm chợ như Cúc, Xuân, Tí, và Túc đi đến đứng quanh, ngước nhìn với ánh mắt trầm trồ, thèm khát sự ấm áp từ những bộ quần áo mới của Sơn. Nhưng đột nhiên, Lan phát hiện ra cô bé Hiên đứng không xa từ đó, chỉ mặc một mảnh áo rách tả tơi, lưng và tay cô bé đều trần. Nhìn thấy cảnh đó, trái tim chị em Sơn tràn ngập tình thương. Sơn bàn với chị Lan rằng họ nên mang chiếc áo của em Duyên tặng Hiên để giúp cô bé ấm áp hơn. Nhưng khi nghe người vú già nói mẹ Sơn đã biết chuyện, hai chị em lo sợ mẹ mắng, sang nhà Hiên đòi áo nhưng không gặp Hiên. Về nhà mới biết chuyện mẹ con Hiên đem áo sang trả lại. Mẹ Sơn thấy nhà Hiên nghèo khổ bèn cho mẹ Hiên mượn năm hào may áo ấm cho con. Khi mẹ con Hiên ra về, mẹ Sơn nhẹ nhàng, âu yếm ôm hai con vào lòng mà bảo:“Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta, không sợ mẹ mắng ư?”.Qua câu chuyện ấm áp này, chúng ta thấy tình thương và sự đoàn kết gia đình đã giúp đỡ một cô bé Hiên nghèo khó, giữa cái rét của mùa đông giá lạnh.