Có những vần thơ chạm vào lòng người không phải bởi những điều to lớn, mà bởi sự dịu dàng đến nao lòng – như cách Lưu Quang Vũ khắc họa bức tranh phố xưa trong khổ thơ đầu của Phố ta. "Phố của ta…" – chỉ ba chữ mở đầu thôi mà đã khiến lòng người rung lên một nhịp thương nhớ. Đó không đơn thuần là một con phố, mà là một phần máu thịt, là nơi lưu giữ bao kỷ niệm, bao yêu thương của một thời xa xưa. Phố ấy không hào nhoáng, không ồn ào, mà hiện lên bình dị với những cây táo nở hoa. Một hình ảnh hiếm thấy trong thơ về phố thị, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp lạ lùng. Hoa táo trắng muốt hay hồng phớt mong manh trong làn gió thu, như những giấc mơ xưa vẫn còn vương lại đâu đây, gợi lên một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa man mác buồn. Mùa thu lặng lẽ tràn về, nhưng không phải bằng sắc vàng rực rỡ của lá, mà được cảm nhận qua một chi tiết rất riêng: Thân cây đang tróc vỏ. Một hình ảnh đầy chất hiện thực mà cũng thật gợi cảm. Đó có thể là dấu vết của thời gian in lên từng thớ gỗ, là sự biến chuyển của thiên nhiên, hay cũng chính là những thăng trầm của phố phường, của đời người. Những đổi thay ấy không ồn ào, không dữ dội, nhưng lại khiến lòng người bâng khuâng, như nhận ra rằng thời gian chẳng đợi ai. Giữa không gian ấy, con đường quen thuộc hiện lên nghiêng nghiêng trong sương chiều. Đó có thể là một con đường lát đá nhỏ, lặng lẽ dẫn lối về một góc phố bình yên. Nhưng cái dáng nghiêng nghiêng ấy, cái sương chiều bảng lảng ấy, chẳng phải là tâm hồn thi sĩ cũng đang chênh vênh giữa thực tại và ký ức hay sao? Giữa những yêu thương cũ kỹ và nỗi buồn không tên? Khổ thơ đầu của Phố ta là một bức tranh đẹp nhưng buồn – một nỗi buồn dịu dàng như màu thu nhạt nắng, như lớp vỏ cây cũ kỹ đang dần bong ra theo năm tháng. Nó khiến người ta chợt thấy lòng mình se lại, thấy thương nhớ những gì đã cũ, thấy yêu hơn những điều tưởng chừng như nhỏ bé mà hóa ra lại là cả một miền ký ức không thể nào quên.