Trong câu chuyện "Ông nội và ông ngoại" của Xuân Quỳnh, tình cảm của Minh đối với ông ngoại được khắc hoạ qua sự so sánh giữa hai người ông - ông nội và ông ngoại. Đối với Minh, ông nội là người gần gũi, yêu thương, và luôn chăm sóc cậu từ khi còn bé. Ông nội là người bạn thân thiết, cùng Minh trải qua những kỷ niệm đẹp, từ việc đi chơi đến ăn kem và kể chuyện về Hà Nội. Trái lại, ông ngoại ở xa và Minh chưa từng gặp ông trước chuyến thăm vào mùa hè đó. Minh cảm thấy xa cách và lạ lẫm khi gặp ông ngoại, bởi ông không chỉ khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa mà còn không có những kỷ niệm thân thiết như với ông nội. Mặc dù ông ngoại cố gắng quan tâm và chiều chuộng Minh, cậu vẫn không thể tạo ra được sự gắn kết, bởi những cảm xúc yêu thương của Minh đã dành hết cho ông nội, người luôn hiện diện và chăm sóc cậu từ nhỏ. Câu chuyện cho thấy tình cảm của trẻ nhỏ thường gắn liền với những người thân quen và gần gũi nhất trong cuộc sống hàng ngày, nơi mà những kỷ niệm và sự gắn bó là nền tảng của tình yêu thương.