Trong bài thơ Gửi mẹ, dòng chảy cảm xúc của nhân vật trữ tình vận động từ sự ân hận, tiếc nuối đến tình yêu thương vô hạn và lòng quyết tâm mạnh mẽ. Mở đầu, nhân vật trữ tình day dứt khi nhận ra những lỗi lầm thuở nhỏ đã làm mẹ buồn lòng. Hình ảnh người mẹ hiện lên đầy hy sinh, chịu đựng – “Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ / Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta.” Tiếc nuối quá khứ, người con khao khát được trở lại tuổi thơ để sửa sai, để không làm mẹ đau lòng thêm lần nào nữa. Nhưng dòng cảm xúc không chỉ dừng lại ở đó, mà còn tiếp tục dâng trào thành tình yêu thương vô bờ bến. Người con ước mong mẹ mãi trẻ trung, mãi bên mình. Thế nhưng, hiện thực chiến tranh đã cuốn anh vào cuộc chiến bảo vệ quê hương. Trong đêm rừng lạnh lẽo, nỗi nhớ mẹ da diết hòa quyện với nỗi căm hờn quân giặc, khiến lòng anh dâng trào quyết tâm chiến đấu. Và cuối cùng, niềm tin vào mẹ trở thành động lực mạnh mẽ giúp anh bước tiếp: “Dẫu cuộc đời là con đường dài thế / Con sẽ đi qua mọi đèo dốc chông gai / Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi.” Tình mẫu tử thiêng liêng, sâu đậm ấy khiến ta không khỏi nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt.