Đoạn trích trên khắc họa hình ảnh Hà Nội qua cảm nhận sâu sắc và đầy tình cảm của nhân vật trữ tình. Những câu thơ mở đầu tạo nên không khí thân thuộc: “Hà Nội - phố dài - mái ngói / Và màu lá xanh như ngọc trên đầu,” gợi nhớ một không gian thanh bình và đẹp đẽ của thành phố. Hình ảnh cây liễu bên hồ không chỉ mang giá trị biểu tượng mà còn là biểu hiện của sự gắn bó, như “một bóng người Hy Lạp cổ” – thể hiện sự trường tồn và nỗi trầm tư mơ mộng của thành phố. Cảnh sắc mùa hè với hình ảnh “con chim ăn trái xanh” và “cây cơm nguội ửng vàng” càng làm nổi bật vẻ đẹp của Hà Nội, nơi mà thiên nhiên hòa quyện với nhịp sống con người. Nhân vật cũng không quên nhắc đến những thành phố khác, nhưng chính Hà Nội mới mang đến cho anh cảm giác yên tĩnh và bình lặng: “mà bỗng thấy lòng mình yên tĩnh quá.” Sự đối lập giữa những kỷ niệm không yên và khoảnh khắc bình yên ở Hà Nội cho thấy sức mạnh của ký ức và sự kết nối của tâm hồn với quê hương. Qua đó, hình ảnh Hà Nội hiện lên không chỉ là địa điểm mà còn là nơi lưu giữ những cảm xúc sâu sắc, là chốn đi về của tâm hồn.