"Ra vườn nhặt nắng" là một trong những bài thơ tiêu biểu của Nguyễn Thế Hoàng Linh viết về tình cảm gia đình quý báu, để lại cho người đọc nhiều cảm xúc.
Bài thơ mở đầu với hình ảnh người ông ra vườn nhặt nắng trong trạng thái tha thẩn mất trí nhớ dưới cái nhìn ngây thơ và đầy yêu thương của người cháu. Ông ra vườn nhặt nắng Tha thẩn suốt buổi chiều Ông không còn trí nhớ Ông chỉ còn tình yêu Lời thơ thể hiện cái nhìn hồn nhiên đáng yêu của người cháu dưới hình ảnh ông ra vườn "nhặt" nắng, bầu trời tuổi thơ như ùa về với bao kỷ niệm. Dưới con mắt ngây thơ, hồn nhiên đó, ông hiện lên đầy thân thương. Tuổi tác đã lấy đi trí nhớ của ông nhưng "ông chỉ còn tình yêu", đó là sức mạnh của tình thân, thời gian có thay đổi thì tình yêu ông dành cho cháu vẫn mãi mãi vẹn nguyên đong đầy. Từ đó ta cũng cảm nhận được tình thương vô tư, ấm áp và lòng kính trọng của người cháu dành cho ông. Để rồi mỗi chúng ta ý thức hơn về thái độ, trách nhiệm của mình đối với gia đình. Hãy yêu thương thật nhiều, chia sẻ và quan tâm tới người thân để sau này khi nhớ lại, ta sẽ thấy thật trọn vẹn chứ không phải là nỗi đau buồn và tiếc nuối. Để không làm phiền ông, cậu bé đã “khẽ” mang chiếc lá đặt vào trong nắng. Dường như tình cảm của người cháu cũng đầy ắp, phủ kín của chiếc lá vàng: Bé khẽ mang chiếc là Đặt vào vệt nắng vàng Ông nhặt lên chiếc nắng Quấy nhẹ, mùa thu sang Điệp từ "Ông" nhằm nhấn mạnh khẳng định tình yêu thương vô bờ, của của ông dành cho cháu, tình yêu ấy không bao giờ thay đổi dù thế nào đi nữa. Bài thơ "Ra vườn nhặt nắng" của Nguyễn Thế Hoàng Linh nhắn nhủ với người đọc về tình cảm gia đình quý báu. Đó là thứ tình cảm luôn được lan tỏa một cách vô tư nhất.
Trước những rào cản và thời gian hay tuổi tác thì tình yêu thương đó sẽ không bao giờ thay đổi, hãy luôn qua tâm và trân trọng những người thân yêu trong gia đình.