Đọc Bốn mùa mơ ước của Nguyễn Lãm Thắng, lòng em như rung lên theo từng vần thơ tha thiết, dịu dàng. Ước mơ của nhân vật trữ tình không lớn lao, không ồn ào, mà đẹp đẽ, tinh khôi như chính tâm hồn của một người yêu tha thiết cuộc sống, yêu từng mùa, từng khoảnh khắc của đất trời. Mỗi giấc mơ đều gắn liền với thiên nhiên, với sự sẻ chia, cống hiến: làm cánh én mang xuân về, làm cơn gió xoa dịu cái oi nồng, làm vầng trăng lấp lánh trong trời thu, hay làm ngọn lửa ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Những hình ảnh ấy chẳng phải chỉ là mơ ước giản đơn, mà chính là khát vọng sống đẹp, sống có ích, mang đến niềm vui cho cuộc đời. Để rồi cuối bài, ước mơ ấy vươn xa hơn, chạm đến dặm dài đất nước, chạm đến chân trời rộng lớn với bao khát vọng còn chưa trọn vẹn. Giấc mơ ấy khiến em bồi hồi, bởi em thấy trong đó chính mình – một người trẻ cũng khao khát được cống hiến, được hòa mình vào cuộc sống, góp một phần nhỏ bé cho quê hương. Và em tin rằng, mỗi chúng ta, nếu giữ được trong tim những ước mơ đẹp đẽ như thế, cuộc sống này sẽ mãi ngập tràn ánh sáng và yêu thương.