Có những nỗi đau không thể gọi thành tên, chỉ biết lặng im mà để lòng mình thổn thức giữa khoảng trời vắng mẹ. “Sen đã tàn sau mùa hạ / Mẹ cũng lìa xa cõi đời” – lời thơ cất lên như một tiếng nấc nghẹn ngào, chất chứa nỗi mất mát không gì có thể bù đắp. Hình ảnh mẹ nhẹ bước rời xa trần thế, đi cùng mùa sen tàn, khiến trái tim người con như bị xé đôi giữa hiện tại cô quạnh. Nhưng trong nỗi đau ấy, vẫn le lói một niềm tin dịu dàng: “Sen tàn rồi sen lại nở / Mẹ thành ngôi sao trên trời”. Mẹ không còn hiện hữu bên con nữa, nhưng mẹ đã hóa thành vĩnh cửu, là ngôi sao soi sáng lối về, là yêu thương âm thầm hiện hữu trong từng hơi thở. Câu thơ cuối là lời thủ thỉ, là lời an ủi chính mình giữa đêm dài trống vắng. Tình cảm của người con dành cho mẹ vừa thiết tha, vừa da diết, vừa thấm đẫm nỗi đau, lại vừa nâng niu hy vọng – rằng tình mẹ không mất đi, chỉ hóa thân thành vầng sáng dịu dàng trên bầu trời đời con.