Nỗi buồn chia ly trong bài thơ Những bóng người trên sân ga của Nguyễn Bính hiện lên não nề, xót xa như những giọt nước mắt thấm đẫm từng câu chữ. Sân ga – nơi gặp gỡ cũng là nơi tiễn biệt, nơi những bàn tay run rẩy vẫy nhau trong vô vọng, nơi những chiếc khăn màu thổn thức bay theo từng chuyến tàu xa khuất. Nỗi buồn không chỉ dừng lại ở một cuộc chia tay đơn lẻ, mà dường như trùm phủ lên tất cả những mảnh đời ngang qua sân ga ấy. hoctot12h.edu.vn. Có hai cô bé nép sát vào nhau khóc sụt sùi, có người yêu nắm tay người yêu trong buổi chiều tàn, có bà mẹ già lặng lẽ đứng nhìn theo bóng con mà chẳng thể thốt nên lời. Và đau đớn hơn cả là người ra đi một mình, không ai tiễn đưa, cũng chẳng biết mình đi đâu, chỉ thấy lòng trĩu nặng như mang cả cuộc phân ly. Nguyễn Bính vẽ nên bức tranh đầy bi thương, để rồi bật lên câu hỏi quặn thắt: “Buồn ở đâu hơn ở chốn này?” Sân ga, với những bước chân nặng trĩu, những ánh mắt ướt lệ, trở thành biểu tượng cho sự chia ly vĩnh viễn – một nỗi buồn không có hồi kết, kéo dài vô tận như tiếng còi tàu vang mãi giữa đêm khuya.