Có những lúc, chỉ một ánh mắt người cha cũng đủ khiến ta nghẹn lòng. Vậy mà, “tôi” – đứa con trai mới lớn trong truyện ngắn Cha tôi của Sương Nguyệt Minh – lại từng buông những lời phũ phàng nhất về người đã dành trọn đời cho Tổ quốc, dành cả yêu thương cứng rắn nhất cho gia đình. Nhân vật “tôi” hiện lên vừa bồng bột, nông nổi, vừa nhạy cảm, tổn thương. Đó là một “tôi” sống theo bản năng, tự do vô độ và không chịu nổi khuôn khổ kỷ luật – thứ mà người cha mang về như một phần máu thịt của đời lính. “Tôi” đã phản kháng bằng cách bỏ nhà đi trong uất ức, thậm chí nói những lời cay nghiệt khiến cha đau đến ngồi sụp xuống. Nhưng sau tất cả, ẩn trong lớp vỏ ngông cuồng ấy là một trái tim non nớt chưa đủ đầy thấu hiểu. Đó cũng là lúc ánh sáng cảm thông dần le lói, khi “tôi” biết rằng trong bóng tối cô đơn của mình, cha đã lo đến nỗi huy động cả một “tiểu đoàn” để tìm con về. Tình yêu thương của cha – âm thầm, nghiêm khắc, mà bao la – đã trở thành tiếng gọi thức tỉnh. Nhân vật “tôi” là hình ảnh của nhiều đứa trẻ, và cũng là lời nhắc nhở đầy xúc động: hãy lắng nghe yêu thương, trước khi mọi thứ trở nên muộn màng.