Trái tim bỗng run lên khi ta chạm vào một thứ gì đó quá đỗi trong trẻo, quá đỗi nhân hậu. Như Chi – cô bé nhỏ với đôi mắt long lanh yêu thương và tấm lòng ấm nóng giữa khu phố đã dần lạnh lẽo bởi guồng quay “tấc đất, tấc vàng”. Chi hiện lên trong đoạn trích “Những bông hoa hình trái tim” của Võ Thu Hương không chỉ là một đứa trẻ yêu hoa, mà là hiện thân của một tâm hồn biết lắng nghe, biết thấu cảm và biết hành động vì điều tử tế. Cùng với lũ bạn, Chi không chỉ học “nghe” mật ngữ của hoa từ ông Ngọc, mà còn học cách yêu thương và gìn giữ vẻ đẹp mong manh ấy. Chi nhạy cảm đến mức nhận ra cả những bất công mà ông lão mù không nhìn thấy, và dũng cảm lên tiếng, góp phần gìn giữ vườn hoa nhỏ bé khỏi những bàn tay tham lam. Em chính là “bông hoa hình trái tim” rực rỡ nhất trong khu vườn – một bông hoa mang hương của lòng nhân ái và màu sắc của sự trưởng thành tinh thần. Nhìn Chi, ta hiểu rằng vẻ đẹp thật sự đôi khi không rực rỡ, không phô trương, mà ẩn mình trong những điều âm thầm, bền bỉ và sâu sắc đến nhói tim.