Trong câu chuyện "Chú Kangaroo hạnh phúc nhất" của Võ Thu Hương, nhân vật Tùng là một cậu bé với tâm lý hồn nhiên, đôi khi cảm thấy xấu hổ về tên gọi của mình. Ban đầu, Tùng không hiểu ý nghĩa sâu sắc của tên mình và cảm thấy tên "Kangaroo" có phần lạ lẫm, thậm chí ngại ngùng khi bị bạn bè trêu chọc. Tuy nhiên, thông qua cuộc trò chuyện với bố và việc xem lại những bức ảnh từ quá khứ, Tùng đã dần hiểu ra rằng cái tên "Kangaroo" gắn liền với sự yêu thương và chăm sóc từ gia đình, đặc biệt là từ bố mẹ và bà ngoại. Tên gọi này không chỉ thể hiện hy vọng của bố mẹ về sự mạnh mẽ, mà còn là biểu tượng của tình yêu thương bảo bọc, giống như cách mà loài Kangaroo bảo vệ con trong túi của mình. Nhờ đó, Tùng dần thay đổi suy nghĩ, từ tự ti chuyển sang tự hào và trân trọng tên gọi của mình. Cậu bé Tùng không chỉ là hiện thân của sự ngây thơ, mà còn thể hiện sự trưởng thành qua quá trình nhận ra giá trị của tình cảm gia đình và ý nghĩa tên gọi của bản thân.