Tôi thật sự khóc khi đọc “Đối tác đến từ bên kia” của Phan Ngọc Chính – một truyện ngắn thấm đẫm sự tinh tế trong nghệ thuật dựng truyện và miêu tả nhân vật. Không phải là những lời phô trương, tác giả chọn cách nhẹ nhàng, chậm rãi mà đâm sâu vào tâm khảm. Cuộc đối thoại tưởng chừng đơn giản giữa Sơn và Liu lại là bức tranh giàu lớp lang về quá khứ, hiện tại và cả những nỗi đau âm ỉ chưa lành. Tôi thấy ở đó sự đối lập và xoa dịu: một bên là vết sẹo chiến tranh hằn sâu trên gương mặt Sơn, một bên là sự trân trọng thật lòng của Liu – người đàn ông phương Bắc đầy mâu thuẫn giữa thân thiện và dè chừng. Nghệ thuật “kín đáo” của tác giả khiến tôi nghẹn lại – không lời kết tội, không phán xét, chỉ là những chi tiết nhỏ, như cách Liu cầm ly rượu, như ánh nhìn vào tấm ảnh thằng Hà, như lời đề nghị thắp hương cho người đã khuất… Tất cả đều lặng lẽ mà chạm đến tận cùng trái tim người đọc. Một truyện ngắn như thế, không cần nói nhiều, cũng đủ khiến tôi không thể cầm lòng.