Nhân vật Pao được xây dựng bằng những nét tinh tế, cô đọng và giàu hình ảnh, khiến cô vừa rất cụ thể vừa mang tính biểu tượng. Tác giả dùng ngoại cảnh sương mù, đêm tối, ánh sáng rực rỡ của Pụ Cháng làm phản chiếu tâm trạng Pao: ngột ngạt, khao khát và ngây thơ. Qua hành động (vuốt ve, mắng mà rơi nước mắt, ngủ gục dưới gốc cây) và cử chỉ nhỏ (gói váy, đổ nếp, ném quầy tấu) hiện lên lòng thủy chung, can đảm và tính bộc trực của cô; cảm xúc được thể hiện bằng hành động chứ không dài dòng miêu tả. Mối liên hệ giữa Pao và con chó Mốc là mấu chốt, vừa là động lực hành động vừa là biểu tượng cho tình cảm gia đình, bản sắc và niềm tin bị xâm phạm khi Mốc bị lấy đi, nội tâm Pao bùng nổ thành hành động cứu giữ. Ngôn ngữ truyện giản dị, nhiều thoại địa phương và chi tiết đời thường tạo sự chân thực; cấu tứ ngắn, các tình huống chồng lớp làm nổi bật quyết định dứt khoát của Pao. Kết truyện để mở, ẩn chứa cả thất vọng lẫn hy vọng, củng cố dáng hình Pao như một cô gái vừa yếu mềm vừa kiên quyết, đậm đà tính nhân văn.