Trong 8 dòng thơ của bài "Đau lòng lũ lụt miền Trung", Phạm Ngọc San đã khắc họa một bức tranh đầy đau thương về thiên tai miền Trung và tinh thần đoàn kết của người Việt Nam. Mưa lũ được miêu tả với hình ảnh dữ dội, “mưa gấp khúc” khiến đường về trở nên xa vời, dòng nước lũ cuốn trôi tất cả, kể cả những "bong bóng" tượng trưng cho sự mong manh của cuộc sống con người trước thiên tai. Nỗi đau đớn được nhấn mạnh qua chi tiết "Bàn tay kêu cứu – tái tê", thể hiện sự tuyệt vọng và hoảng loạn khi con người chìm trong biển nước, chỉ còn có thể thò tay ra qua "mái ngói" để tìm kiếm sự cứu giúp. Thêm vào đó, cảnh tượng "trẻ nhỏ màn trời chiếu nước" và "các cụ già rét mướt tái xanh" càng gợi lên sự xót xa trước tình cảnh khốn khó của những người dân nghèo trong cơn lũ. Tuy nhiên, trong gian khó, tinh thần đoàn kết và lòng nhân ái vẫn luôn hiện diện, khi "người mình chia sẻ đã thành bản năng". Qua đó, nhà thơ không chỉ tả thực nỗi đau của thiên tai mà còn ca ngợi tấm lòng tương thân tương ái của người dân Việt Nam trong hoạn nạn.