Giữa những đắng cay và gian khó của chiến tranh, những tâm hồn trẻ trung, trong sáng vẫn tỏa sáng một niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Hai khổ thơ trong bài "Màu mây đỏ trên đỉnh đồi A1" của Nguyễn Việt Chiến như những dòng thổn thức của một trái tim yêu thương và hy sinh. Hình ảnh người lính trẻ trong phút giây hi sinh, khi nghĩ về mẹ, là biểu tượng của niềm hy vọng và tình yêu thiêng liêng. Anh gọi mẹ, nhưng không phải là lời cầu cứu mà là những lời an ủi, hứa hẹn. “Mẹ trên đồng gặt lúa, mẹ còn nghe” như là lời gửi gắm niềm tin rằng mẹ sẽ luôn đón nhận, dù không thể ở bên cạnh. Những lời nói giản dị, như khoai lúa, như ánh sáng trong đêm tối, chính là cách người lính trẻ muốn khắc sâu vào ký ức mẹ hình ảnh của một ngày trở về, khi tất cả những đau thương sẽ qua đi. Dù chiến tranh có khốc liệt đến đâu, anh vẫn khát khao được về với quê hương, là ánh lửa giữa đêm lạnh, là tiếng hát yêu thương không bao giờ tắt.