Hình ảnh người mẹ trong bài thơ "Hơi ấm ổ rơm" của Nguyễn Duy được khắc họa với tấm lòng cao cả, nhân hậu, và chu đáo. Mặc dù sống trong cảnh nghèo khó, người mẹ vẫn sẵn sàng mở cửa đón nhận người khách lạ, nhường chỗ ngủ và tận tình lo lắng cho họ. Hành động ôm rơm lót ổ cho người khách lạ không chỉ đơn thuần là việc làm vật chất mà còn là biểu tượng của tình yêu thương chân thành và sự quan tâm sâu sắc. Những cọng rơm xơ xác, gầy gò, khi được mẹ ôm ấp, trở nên ấm áp hơn bất kỳ chăn đệm nào. Đây không chỉ là hơi ấm của vật chất mà còn là hơi ấm từ trái tim, từ lòng yêu thương, sự hiếu khách và lòng nhân hậu của mẹ. Người mẹ hiện lên không chỉ với sự bình dị, mộc mạc mà còn với tình yêu thương vô bờ bến, như một ngọn lửa sưởi ấm lòng người. Chính sự ấm áp, chân thành này đã làm nhân vật trữ tình thao thức và cảm động. Mẹ không chỉ nuôi dưỡng con người bằng hạt gạo mà còn bằng tình yêu thương nồng nàn, dịu ngọt, góp phần bồi đắp tâm hồn, làm dịu bớt những khó khăn, vất vả trong cuộc sống. Hình ảnh người mẹ nghèo nhưng tràn đầy tình thương yêu đã để lại trong lòng người đọc những xúc cảm sâu sắc về sự hy sinh và lòng nhân hậu, khẳng định giá trị của tình người trong cuộc sống.