Bài thơ "Nhớ ngoại" của Bảo Ngọc khơi gợi một nỗi nhớ thương sâu lắng, chan chứa yêu thương của người cháu đối với bà ngoại đã khuất. Qua từng câu thơ, hình ảnh quê hương hiện lên với ngõ cúc buồn tênh, trầu úa, cau quên trổ hoa, tất cả đều phủ một lớp trầm buồn, lặng lẽ như lòng người đang nhớ ngoại. Đặc biệt, hình ảnh "bóng ngoại nghiêng chiều nắng, tóc trắng cùng mây trắng dưới trời" đã khéo léo liên kết con người với thiên nhiên, như một lời nhắc rằng bà ngoại giờ đây đã hóa thân vào đất trời, vĩnh viễn xa rời con cháu. Điệp từ "trắng" vừa miêu tả mái tóc bạc phơ của ngoại, vừa tượng trưng cho sự thanh thoát, tinh khôi, như sự trở về cội nguồn của một kiếp người. Hình ảnh "lá nghiêng về cội" vừa tả cảnh thiên nhiên vừa hàm ý về quy luật sinh tử. Người cháu trở về tìm ngoại nhưng chỉ còn lại góc sân tím buồn khi chiều tà buông xuống. Đây không chỉ là nỗi buồn của riêng tác giả, mà còn là cảm xúc chung của những ai từng mất đi người thân yêu nhất. Bài thơ nhẹ nhàng, sâu sắc, không cần dùng lời trực tiếp nhắc đến sự mất mát, nhưng mọi hình ảnh, màu sắc, cảm xúc đều thấm đẫm nỗi nhớ và niềm tiếc nuối. Tác phẩm nhắc nhở mỗi người hãy trân trọng những người thân khi còn bên cạnh, bởi thời gian sẽ không chờ đợi ai.