Đọc Mùa cỏ nở hoa của Hồng Vũ, lòng em bỗng lặng đi, như có một dòng nước ấm chảy tràn trong tim. Bài thơ không đơn thuần chỉ là những vần thơ, mà là tiếng lòng của một người mẹ – dịu dàng, bao dung và da diết khôn nguôi. Hình ảnh "cánh đồng mẹ" và "cỏ" gợi lên một tình yêu thương vô điều kiện, một sự chở che, nâng niu không lời nhưng sâu sắc đến tận cùng. Cỏ cứ thế lớn lên trong vòng tay mẹ, vô tư đón nắng, đón mưa, mà đâu hay biết phía dưới lớp đất kia, dòng nước mát vẫn lặng thầm chảy, như mẹ đã bao năm hi sinh, lo lắng cho con. Đến khi cỏ "nở thắm muôn hoa", mẹ mỉm cười hạnh phúc, nhưng có ai biết rằng, phía sau niềm vui ấy là cả một đời mẹ đã vắt cạn thanh xuân để nuôi con khôn lớn. Đọc đến những dòng cuối, em đã không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống. Em thấy bóng dáng mẹ trong từng câu chữ, thấy lòng mình nghẹn lại bởi tình mẫu tử quá đỗi thiêng liêng. Mùa cỏ nở hoa không chỉ là một bài thơ, mà còn là một bài học về tình yêu thương, về sự hi sinh thầm lặng mà vĩ đại của mẹ dành cho con.