Sau khi đọc bài thơ "Chỉ có thể là mẹ" của tác giả Đặng Minh Mai, tôi cảm thấy một nỗi xúc động sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả. Những hình ảnh giản dị như "dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu" hay "bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng" đã khắc họa rõ nét nỗi nhọc nhằn của mẹ trong cuộc sống. Qua từng câu thơ, tôi cảm nhận được nỗi vất vả, hy sinh thầm lặng mà mẹ đã dành cho con cái, một tình yêu bao la không điều kiện. Hình ảnh "mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng" không chỉ nói lên sự già đi của mẹ mà còn thể hiện những gian truân, khó khăn mà mẹ đã trải qua trong suốt cuộc đời. Mỗi câu thơ như một nhắc nhở về công lao và tình yêu vô bờ bến của mẹ, khiến tôi thêm trân trọng và biết ơn những gì mẹ đã làm. Cảm xúc trong tôi trào dâng khi nghĩ về những hi sinh của mẹ, càng làm nổi bật tình yêu thương ấm áp, bao dung mà mẹ luôn dành cho con cái. Bài thơ thực sự đã chạm đến trái tim tôi, khiến tôi nhận ra rằng, không gì có thể sánh với tình cảm của mẹ, một tình yêu giản dị mà vô cùng lớn lao.