Nhân vật Hào trong truyện ngắn "Hoa Bạch Đàn" của Nguyễn Phan Khuê được khắc họa với nhiều nét đối lập giữa vẻ bề ngoài và tâm hồn bên trong, tạo nên một hình tượng đáng nhớ. Ban đầu, Hào hiện lên như một cậu bé hiếu thắng, kiêu ngạo khi luôn tự hào về những thành tích nhỏ nhặt, như chiến thắng của con dế cụ. Cậu thường khiến người khác khó chịu với những lời gào thét "Tao là nhà vô địch" khắp xóm và cái dáng vẻ tự mãn. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài kiêu ngạo ấy lại ẩn chứa một tâm hồn đầy nghị lực và yêu thương gia đình. Hào phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn khi bố cậu đi vắng, mẹ phải gánh vác cả gia đình và chăm sóc đứa em nhỏ bị liệt. Điều này khiến Hào càng trân trọng từng điểm 10 mà cậu đạt được, không chỉ là niềm tự hào cá nhân mà còn là món quà dành tặng mẹ và em. Nhân vật Hào còn được xây dựng như một tấm gương về lòng dũng cảm và sự hy sinh. Cuối cùng, cậu đã mất đi mạng sống khi cố gắng cứu ba em nhỏ khỏi dòng lũ, hành động này đã làm thay đổi cái nhìn của người kể chuyện về Hào. Từ chỗ ghét bỏ, ganh tị, nhân vật tôi đã cảm nhận được tình bạn sâu sắc và niềm tiếc thương vô hạn khi Hào ra đi. Hình ảnh Hào dù đã rời xa vẫn để lại dấu ấn sâu đậm, đặc biệt qua chi tiết mái tóc thơm nức mùi hoa bạch đàn, biểu tượng cho tuổi thơ và những ước mơ mãi mãi không phai trong ký ức của nhân vật tôi. Qua nhân vật Hào, Nguyễn Phan Khuê không chỉ tái hiện một thời thơ ấu tươi đẹp mà còn gửi gắm thông điệp về lòng nhân ái, nghị lực và sự hy sinh thầm lặng.