Bài thơ Bữa cơm quê của Đoàn Văn Cừ khơi dậy trong tôi những cảm xúc ấm áp, bình dị nhưng cũng đầy xúc động về một bữa cơm đạm bạc mà thấm đẫm tình quê hương. Chỉ với vài câu thơ ngắn gọn, tác giả đã khắc họa nên một bức tranh gia đình nghèo khó nhưng tràn đầy yêu thương. Những hình ảnh "cơm ngày hai bữa don bên hè," "mâm gỗ, nuôi dừa, đũa mộc tre" mộc mạc mà thân thuộc, gợi nhớ đến nếp sống giản dị, thanh bần nhưng đậm đà nghĩa tình của người dân quê. Bữa cơm ấy không có cao lương mỹ vị, chỉ có "gạo đỏ, cà thâm, vừng giã mặn, chè tươi nấu đặc nước vàng hoe", thế nhưng, giữa sự thiếu thốn ấy lại hiện lên một vẻ đẹp rất riêng – vẻ đẹp của sự đầm ấm, yên bình và hạnh phúc. Đọc những câu thơ ấy, tôi không khỏi xúc động khi nghĩ về những người mẹ, người bà tảo tần sớm hôm, vun vén từng bữa cơm đạm bạc nhưng đầy yêu thương cho gia đình. Bài thơ không chỉ gợi lên hình ảnh một bữa cơm quê mà còn vẽ nên khung cảnh làng quê thanh bình với "mái rạ trăng vàng, lơ lửng bóng" và "vòi cau mưa chảy nước bên hiên". Những hình ảnh ấy như đưa tôi trở về với những kỷ niệm tuổi thơ, nơi có những đêm trăng sáng soi mái nhà đơn sơ, có tiếng tí tách của nước mưa ngoài hiên, và có cả sự bình yên mà khi trưởng thành, ta mới thật sự khao khát tìm lại. Đọc Bữa cơm quê, lòng tôi chợt dâng lên niềm trân trọng với những giá trị giản dị mà quý giá của quê hương, gia đình. Đó không chỉ là bữa cơm đơn thuần, mà còn là biểu tượng của tình thân, của những tháng ngày êm đềm mà ta luôn muốn giữ mãi trong tim.