Khi đọc bài thơ "Mẹ" của tác giả Nguyễn Trung Kiên, tôi không thể không bị chạm động bởi sự biểu đạt tình cảm chân thành và sâu lắng về mẹ của tác giả. Bài thơ này là một hiện tượng tốt trong văn học Việt Nam, nó khiến tôi nghĩ về tình mẫu tử và sự hiếu kỳ trong cuộc sống. Sau khi đọc bài thơ, tôi cảm nhận được sự đằm thắm của tình mẫu tử. Tác giả miêu tả mẹ như một người phụ nữ vất vả, hy sinh từ thuở con còn ấu thơ cho đến khi con trưởng thành. Sự quan tâm và tình yêu của mẹ dành cho con được diễn đạt qua hình ảnh "Dẫu biển kia có sâu có rộng, Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên." Các chi tiết về việc mẹ chăm sóc con từng miếng ăn, giấc ngủ, thậm chí là chi tiết nhỏ như chiếc áo vai sờn đạm bạc, tất cả đều thể hiện tình yêu và tâm huyết không biên giới của mẹ. Bài thơ đưa ta đến những hình ảnh thực tế và những nỗ lực của mẹ, từ việc chăm sóc con khi con còn nhỏ đến việc dậy sớm vào mùa đông để gánh hàng nặng lầm lũi. Điều này làm tôi cảm thấy lòng biết ơn và hiểu rõ hơn về nghĩa vụ hiếu kỳ đối với cha mẹ. Bài thơ cũng nhấn mạnh sự lo lắng của mẹ trong những lúc con phải đối mặt với những thách thức trong cuộc sống, như dự thi. Điều này khiến tôi cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm không điều kiện của mẹ, dù con có làm mẹ buồn lòng đôi chút. Tôi thấy rằng tác giả đã thành công trong việc diễn đạt tình cảm đầy yêu thương và biết ơn đối với mẹ. Tình thương của mẹ không thể so sánh hơn và tình mẫu tử là điều quý báu nhất trong cuộc sống của mỗi người. Đoạn kết của bài thơ, "Có tình thương nào có thể so sánh hơn, Và suốt đời như tình thương của mẹ, Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế, Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi!" thực sự rất xúc động và thể hiện tình cảm con cái dành cho người mẹ.