Ai đó đã từng nói với tôi rằng: "Tình cảm thiêng liêng nhất cuộc đời này là tình mẫu tử". Đến nay, câu nói đó vẫn còn vang vọng trong tâm trí của tôi, khiến tôi có cái nhìn riêng về tình mẹ. Cho đến khi tôi đọc bài thơ "Bé con của mẹ" của Đặng Ngọc Ngận, một bài thơ tuyệt vời về tình yêu thương của mẹ được khắc họa đầy chân thực và sâu sắc bởi ngòi bút của Đặng Ngọc Ngận. Những câu thơ đầu tiên đưa ta vào thế giới thiên nhiên đầy màu sắc, một bức tranh ấn tượng với lời gọi trìu mến của mẹ. Khung cảnh thiên nhiên hiện ra có biển mênh mông, rộng lớn, những con thuyền nhỏ lênh đênh, và mặt trời đỏ thắm bắt đầu tỏa những tia nắng ấm áp đầu tiên. Sự lặp lại của câu "Này bé con của mẹ" tạo nên cảm giác thân thương và ấm áp vô cùng. Đoạn thơ như một cái ôm của mẹ, chứa đựng sự bảo bọc và yêu thương.Tình mẫu tử thiêng liêng và ấm áp được ví như màu xanh của thiên nhiên tươi mát, màu xanh của biển cả dịu êm. Mỗi lời thơ như là lời dạy bảo, lời kể chuyện của mẹ, muốn con nhìn thấy và cảm nhận những điều đẹp đẽ xung quanh. Tình yêu thương của mẹ như sóng biển vỗ mãi không ngừng, dịu êm và bền bỉ, như ánh mặt trời nhỏ bé nhưng ấm áp, sưởi ấm trái tim con trong những ngày đông giá lạnh. Ngoài những hình ảnh thiên nhiên đẹp đẽ, tác giả còn nhấn mạnh vào tình cảm yêu thương vô hạn của mẹ. Mẹ ôm con thật rộng, lo cho từng giấc ngủ, từng bữa ăn của con. Dù con có lớn lên, có xa rời vòng tay mẹ, con vẫn mãi là em bé, là đứa trẻ không bao giờ lớn trong lòng mẹ. Mẹ luôn ở đó, luôn dang cánh tay ôm con vào lòng, mãi yêu thương và bảo vệ con. Ngòi bút của Đặng Ngọc Ngận thật sâu sắc khi sáng tác bài thơ "Bé con của mẹ", không chỉ sử dụng câu từ ấn tượng mà còn xây dựng nên những hình ảnh thơ đẹp. Qua đó thể hiện tài năng của tác giả và gửi gắm thông điệp hãy yêu thương mẹ nhiều hơn, quan tâm và báo hiếu công lao nuôi dưỡng của mẹ.