Bài thơ Hạnh phúc của Thanh Huyền là một bản nhạc dịu dàng mà cũng thật da diết về những điều bình dị nhưng quý giá trong cuộc đời. Không cần những giấc mơ xa xôi, không cần những phù phiếm huy hoàng, hạnh phúc hiện diện ngay trong từng khoảnh khắc bé nhỏ, gần gũi mà đôi khi con người lãng quên.
Lời thơ cất lên như một lời vỗ về, một lời nhắc nhở đầy yêu thương: "Đừng nói cuộc đời mình tẻ nhạt nhé em / hạnh phúc ở trong những điều giản dị." Đó là sự giản dị mà sâu sắc, là cái nhìn đầy trân trọng với từng khoảnh khắc đời thường. Bài thơ như một bàn tay nhẹ nhàng nâng niu từng điều nhỏ bé: tiếng xe bố trở về mỗi chiều, bữa cơm gia đình đầm ấm, sự quan tâm của chị, giấc ngủ yên lành không còn tiếng mẹ ho… Những hình ảnh ấy khiến ta nghẹn lòng, bởi đôi khi giữa cuộc sống bộn bề, ta đã quên rằng mình từng có những niềm hạnh phúc mộc mạc nhưng vững bền đến thế.
Thanh Huyền không tô vẽ hạnh phúc bằng những điều xa hoa. Bởi ngay cả khi "tuổi mười tám còn khờ khạo lắm", khi ta còn mơ về một bầu trời màu hồng, thì hạnh phúc vẫn luôn "vẹn nguyên giữa cuộc đời thường." Hạnh phúc không phải là điều gì lớn lao, mà chỉ là những khoảnh khắc ta còn được yêu thương, được sống trọn vẹn từng ngày. Và đôi khi, chỉ cần hiểu rằng "hạnh phúc ngay cả khi em khóc", rằng một trái tim biết đau là một trái tim còn biết yêu thương, thì ta sẽ biết nâng niu cả những nỗi buồn của mình.
Bài thơ khép lại, nhưng dư âm vẫn vang vọng mãi trong lòng người đọc. Đó không chỉ là một bài thơ về hạnh phúc, mà còn là một lời nhắc nhở, một cái siết tay đầy ấm áp: Hãy trân trọng từng điều bình dị trong cuộc sống, bởi hạnh phúc chưa bao giờ là điều xa xỉ.