Có những câu thơ không chỉ làm người ta lặng đi mà còn khiến lòng run rẩy như vừa chạm vào một ký ức thẳm sâu nào đó. “Nơi dựa” của Nguyễn Đình Thi là một bài thơ như thế, chạm vào tận đáy những yêu thương âm thầm và bền bỉ giữa con người với nhau qua năm tháng gian nan của cuộc đời. Bài thơ đã sử dụng nhiều biện pháp tu từ một cách đầy tinh tế để làm nổi bật giá trị cảm xúc và chiều sâu nhân văn. Trước hết, hình ảnh ẩn dụ được sử dụng rất đắt giá: “đứa bé bước còn chưa vững lại chính là nơi dựa cho người đàn bà kia sống” hay “bà cụ bước không còn vững lại chính là nơi dựa cho người chiến sĩ kia”. Những “nơi dựa” ấy không chỉ là thân thể mà là điểm tựa tinh thần, là nguồn sống và hy vọng của những con người đang nương vào nhau để tiếp tục. Bên cạnh đó, phép điệp từ “ai biết đâu” được lặp lại hai lần như một lời thầm thì, một sự bừng tỉnh của nhận thức trước vẻ đẹp ẩn sâu trong cuộc sống thường ngày. Nhờ những biện pháp ấy, bài thơ trở thành khúc ca dịu dàng nhưng mãnh liệt về tình yêu thương, về chốn nương tựa của con người trong những tháng ngày không dễ dàng.