Nguyễn Ngọc Tư là một nhà văn với giọng văn nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh, thường hướng đến những mảnh đời bé nhỏ, lặng lẽ giữa dòng chảy cuộc sống. "Vài ba trăng khuyết" không chỉ là một câu chuyện về những con người không hoàn hảo, mà còn là một bức tranh phản chiếu nỗi niềm, sự đồng cảm và vẻ đẹp của những điều dang dở.
Tác phẩm khai thác những nhân vật có khiếm khuyết về thể chất, tinh thần hoặc cuộc đời, nhưng không vì thế mà họ đánh mất giá trị bản thân. Những con người ấy, dù chịu nhiều thiệt thòi, vẫn tìm được ánh sáng riêng trong cuộc sống. Chính sự không trọn vẹn ấy lại tạo nên chiều sâu cho câu chuyện, khiến người đọc trăn trở về ý nghĩa của sự hoàn hảo và vẻ đẹp của những điều chưa vẹn toàn.
Nguyễn Ngọc Tư sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng gợi cảm, những câu văn như thủ thỉ, nhẹ nhàng nhưng đọng lại dư âm sâu sắc. Bằng cách miêu tả những khoảnh khắc đời thường, bà đã làm nổi bật tình người, sự sẻ chia và thấu hiểu. Những hình ảnh trong tác phẩm như vầng trăng khuyết, con người cô đơn nhưng vẫn sáng, mang đến ý nghĩa biểu tượng về sự chấp nhận và trân trọng chính mình.
"Vài ba trăng khuyết" không chỉ là câu chuyện về những con người khiếm khuyết, mà còn là bản hòa ca về sự đồng cảm và tình người. Qua đó, Nguyễn Ngọc Tư gửi gắm thông điệp sâu sắc: vẻ đẹp không nằm ở sự hoàn hảo, mà ở cách chúng ta trân quý những điều dang dở và tìm thấy ánh sáng trong chính sự khuyết thiếu ấy.