Trong văn học Việt Nam truyện "Bức tranh" của Nguyễn Minh Châu mang trong mình nhiều giá trị nghệ thuật và tư tưởng sâu sắc.
Nguyễn Minh Châu (1930-1989) là một trong những nhà văn tiêu biểu của văn học Việt Nam thời kỳ chống Mĩ. Truyện ngắn "Bức tranh" là một phần trong tập "Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành" (1983), nổi bật như một tác phẩm đầy sức mạnh và tinh tế. Qua câu chuyện của một họa sĩ, tác giả đặt ra câu hỏi quan trọng về lòng biết ơn, sự nhân hậu và khả năng nhìn thấu bản chất của con người.
"Bức tranh" kể về một họa sĩ tài năng, người đã vẽ một bức tranh chân dung của một chiến sĩ bằng cả tài năng và tấm lòng của mình. Bức tranh này trở thành một biểu tượng của sự hy sinh của người lính trong chiến tranh. Tuy nhiên, họa sĩ đã không thực hiện lời hứa với chiến sĩ và câu chuyện xoay quanh quyết định của anh ta nhận lỗi và chuộc lại sai lầm.
Chủ đề chính của truyện là chiến tranh, với tất cả những gian khổ và nghiệt ngã mà nó mang lại. Tác phẩm đặt câu hỏi về sự nhận thức và tầm quan trọng của việc nhớ đến những người đã hy sinh trong chiến tranh. Tư tưởng quan trọng mà truyện truyền đạt là lòng biết ơn, tấm lòng cao thượng và khả năng nhìn thấu bản chất của con người.
Nguyễn Minh Châu sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng rất sâu sắc để miêu tả nhân vật và tình huống trong truyện. Thông qua lời kể truyện, độc giả có cơ hội tận mắt chứng kiến sự phân vân và lật đổ trong tâm hồn của họa sĩ.
Trong "Bức tranh," tác giả sử dụng điểm nhìn bên trong và ngôi kể ngôi thứ nhất. Điều này cho phép độc giả đắm chìm vào tâm lý của họa sĩ, cảm nhận mọi tư tưởng và tình cảm mà anh ta trải qua.
Truyện ngắn "Bức tranh" của Nguyễn Minh Châu không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc mà còn là một bài học về lòng biết ơn, sự nhân hậu và khả năng thấu hiểu con người. Qua việc kể chuyện và điểm nhìn bên trong, tác giả đã thành công trong việc thể hiện nội dung và tư tưởng sâu sắc của tác phẩm này. "Bức tranh" là một tác phẩm đáng để đọc và suy ngẫm về tình thân và tình yêu nước.