Từ bao đời nay, dân tộc Việt Nam ta vẫn tự hào với truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Câu ca dao “Muốn sang thì bắc cầu kiều / Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy” đã nhắc nhở mỗi người về công ơn của người thầy – những người đã gieo mầm tri thức, hun đúc nhân cách cho biết bao thế hệ học trò. Tuy nhiên, trong bối cảnh hiện nay, khi xã hội ngày càng phát triển và các giá trị sống đang có phần bị xô lệch, việc giữ gìn và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo lại trở thành vấn đề đáng suy ngẫm.
Truyền thống tôn sư trọng đạo là một giá trị đạo lí cao đẹp, là sợi chỉ đỏ xuyên suốt trong nền văn hóa dân tộc. Biết kính trọng và biết ơn thầy cô không chỉ là biểu hiện của đạo đức làm người mà còn là cách để mỗi học sinh nuôi dưỡng tâm hồn, bồi đắp nhân cách. Đó chính là nền tảng để xã hội duy trì được mối quan hệ nhân văn, gắn bó giữa thầy và trò.
Thế nhưng, hiện nay, dưới tác động của lối sống thực dụng và những cám dỗ từ công nghệ, không ít học sinh dần quên đi đạo lí này. Có bạn coi thường lời dạy của thầy cô, vô lễ trong lời ăn tiếng nói; có phụ huynh chỉ nhìn nhận thầy cô qua điểm số hay thành tích mà bỏ qua sự cống hiến thầm lặng. Những biểu hiện ấy là hồi chuông cảnh tỉnh, bởi nếu truyền thống tôn sư trọng đạo mai một, nền giáo dục sẽ mất đi cái gốc, còn con người sẽ trở nên nghèo nàn trong tâm hồn.
Để giữ gìn và phát huy truyền thống quý báu ấy, trước hết, mỗi học sinh cần tự ý thức bồi dưỡng lòng biết ơn, thể hiện sự kính trọng thầy cô bằng những hành động giản dị nhưng chân thành: chăm ngoan, học giỏi, lễ phép, nghe lời chỉ bảo. Gia đình cũng cần đồng hành cùng nhà trường, dạy con cái sống lễ nghĩa, trân trọng công lao của người gieo chữ. Về phía xã hội, cần tôn vinh, ghi nhận và tạo điều kiện tốt để người thầy yên tâm cống hiến. Những ngày tri ân như 20/11 không chỉ dừng ở bó hoa hay tấm thiệp mà phải trở thành dịp để mỗi người tự soi lại mình, sống đẹp hơn trong mối quan hệ thầy trò.
Giữ gìn và phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo chính là cách để ta làm giàu thêm bản sắc văn hóa dân tộc, đồng thời xây dựng một xã hội nhân văn, bền vững. Mỗi chúng ta, đặc biệt là thế hệ trẻ, hãy khắc sâu trong tim đạo lí “uống nước nhớ nguồn”, để lời thầy cô mãi là hành trang vững chắc trên mọi chặng đường đời.