Viết bài văn nghị luận so sánh, đánh giá hai văn bản truyện dưới đây: Thăng Lụm "còi" nhún vai, co mình lại tuông như ngọn gió vừa bay qua lạnh lắm vậy
Hồi đó, hồi tạo còn nhỏ ơi là nhỏ, mà tạo bỏ tạo lại đây nè
- - Là sao? - tôi chưng hưng
- Tao cũng đâu có biết. Chắc mà tao gặp chuyện gì đó buồn lắm, nuôi không nổi tạo nên bỏ tạo lại đây. Bởi vậy tạo tên Lụm đó.
- Sao hoài.
Thắng Lụm lắc đầu ra chiều chân năn
Thiệt đó, biết sao tao đen thui vậy hôn? - Nó chia ra cải một như chàm cháy - tạo bị bỏ ngoài năng đó. Hồi đó ở ngã tư này vắng học hà, tao năm khóc cả buổi mà đầu có ai hay. Tới chừng đôi quả tạo mới khóc, tạo khác rồn rồn luôn, tạo mạnh miệng từ hồi nhỏ mà. Rồi cải có hà đi bản bảnh mì chạy lại, bồng lên, đâu có sữa, bà đi mới móc ruột bánh mì cho tạo trấp trập đỡ, đè đầu tạo ăn hết ở bánh mì luôn. Bà đi thấy tạo đễ nuôi, nuôi luôn, sau này tao kêu bà bằng ngoại. Tạo lớn mà hồng tốn một miếng sữa nào hết, hay chưa? (Trích Lụm còi, In trong tập Xa Xôm Mũi, Nguyễn Ngọc Tư. NXB Kim Đồng, 2016)
Không có ăn thì nhịn! Ninh nhịn từ bữa chiều hôm qua. Đật khóc, Ninh đi mới được một củ dong về nướng. Đặt một nửa. Ninh một nửa. Ninh bảo Đật ăn cho đỡ đôi thôi, còn có nhịn, đợi thảy về ăn nữa. Nhưng Đặt không nhịn được. Đật chạy sang nhà bác Vụ. Bác ấy phải lấy trộm năm cơm tối của thằng cu Chúc nhà bác ấy, đưa cho Đột, Đội mới ăn được một miếng thì Chúc biết. Chúc chạy vào nhà tìm năm cơm của nó. Thấy mất, nó biết là nắm cơm của nó đương ở trong tay Đặt Nó chạy theo, giằng lại. Đật mất ăn, mều xệch mồm đi, chạy về Ninh đứng ở hè bên này, trông rõ cả. Ninh tức lắm. Chẳng biết tức Chúc hay tức Đật. Chỉ biết Ninh nghẹn ngào cả cô. Vừa thấy Đặt Ninh nhảy xổ lại, tát đen đét vào má Đật. Đật òa lên khóc. Ninh òa khóc theo. Một lát sau, Nình nghĩ thương em quả. Nình lại đi tìm dong, nhưng hết. Ninh moi luôn một củ ráy Ráy nước, ăn ngứa lắm. Nhưng đói còn biết gì là ngửa? Ninh đem về nướng. Nình gọi Đật về, lau
nước mắt cho nó, rồi chị em ăn vảy nước. Đặt ăn tợn lắm, chẳng thấy kêu ca gì cả. Ninh rơi nước mắt. Ninh dặn em. "Từ giờ đương ăn cơm nhà thằng Chúc nữa". Đặt gật đầu. Thế mà hôm nay nó lại lần sang nhà bác Vụ. Cô bực mình hay không?
(Trích Từ ngày mẹ chết, in trong Tuyển tập Nam Cao, NXB Văn học, 2002)