Đoạn thơ "Mùi cơm cháy" của Vũ Tuấn là một bức tranh sống động về quê hương, chứa đựng những kỷ niệm và cảm xúc sâu sắc gắn liền với tuổi thơ. Tác giả sử dụng hình ảnh cụ thể và chi tiết để khắc họa nỗi nhớ quê hương, đồng thời thể hiện tình yêu nước tha thiết từ những điều giản dị nhất.
Mở đầu, tác giả diễn tả nỗi nhớ quê hương qua những hương vị tuổi thơ: "Con đi xa, nhớ hương vị tuổi thơ / Mùi cơm cháy, con vẫn ăn ngày trước." Hai câu thơ đầu tiên ngay lập tức gây ấn tượng bởi sự chân thành và gần gũi. Hương vị cơm cháy không chỉ là món ăn mà còn là biểu tượng của ký ức ấm áp, gợi nhớ về một thời ngọt ngào và bình dị. Câu thơ "Đôi chân con đi khắp miền Tổ quốc" cho thấy sự khám phá, trải nghiệm của nhân vật trữ tình. Dù đã đi xa, nhưng không đâu có thể sánh với hương vị quê hương, cho thấy sự gắn bó không thể tách rời với nơi chôn rau cắt rốn.
Tiếp theo, tác giả khéo léo lồng ghép vào những hình ảnh về nắng mưa và tình cảm gia đình: "Cơm cháy quê nghèo... có nắng, có mưa / Có lời mẹ ru, ngọt ngào cay đắng." Câu thơ không chỉ thể hiện sự vất vả trong cuộc sống của người dân quê nghèo mà còn cho thấy tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ dành cho con. Âm hưởng của lời ru không chỉ mang tính chất êm dịu mà còn hàm chứa những nỗi niềm cay đắng, tạo nên chiều sâu cảm xúc cho bài thơ.
Tác giả tiếp tục thể hiện tình yêu nước từ những kỷ niệm giản dị: "Con yêu nước mình... từ những câu ca..." Câu thơ này khẳng định rằng tình yêu quê hương, đất nước không chỉ được nuôi dưỡng từ những bài học lịch sử hay những danh thắng hùng vĩ, mà còn từ những điều bình dị trong cuộc sống hàng ngày. Tình yêu đó được hình thành từ những món ăn, những bài ca mẹ ru, từ những ký ức về cha và những hi sinh thầm lặng.
Khi chuyển sang phần tiếp theo của đoạn thơ, Vũ Tuấn lại khéo léo miêu tả cảnh vật và con người nơi quê hương: "Cơm cháy quê nghèo... mặn mồ hôi cha." Hình ảnh "mồ hôi cha" mang đến một cảm xúc mạnh mẽ, thể hiện sự vất vả, hy sinh của người cha trong lao động. Những hình ảnh cụ thể như "vị thơm rơm, cánh đồng mùa gặt" hay "muối mặn gừng cay" không chỉ là hương vị mà còn là những ký ức sống động về quê hương, về lao động và tình yêu thương.
Cuối cùng, "Có ánh trăng vàng... chị múc bên sông" gợi lên hình ảnh thanh bình và thơ mộng của quê hương, nơi có sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên. Hình ảnh người chị bên dòng sông không chỉ mang lại sự bình yên mà còn thể hiện những phút giây thanh tao, đẹp đẽ trong cuộc sống.
Đoạn thơ "Mùi cơm cháy" của Vũ Tuấn không chỉ đơn thuần là một bài thơ về hương vị quê hương mà còn là một tác phẩm giàu giá trị nhân văn. Tác giả đã khéo léo kết hợp giữa cảm xúc và hình ảnh để tạo nên một bức tranh sống động về tình yêu quê hương, gia đình và đất nước. Những hương vị và ký ức trong bài thơ không chỉ chạm đến trái tim người đọc mà còn khắc sâu tình cảm của mỗi người đối với quê hương, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn và bản sắc dân tộc.