Nhân vật chị Sen trong đoạn trích truyện "Đứa con" của nhà văn Thạch Lam là một hình ảnh đại diện cho số phận những người phụ nữ nghèo khổ trong xã hội phong kiến Việt Nam. Cuộc sống của chị bị bó buộc trong những công việc nặng nhọc và sự bất công, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp của lòng nhân hậu và tình mẫu tử thiêng liêng.
Từ đoạn trích, ta có thể thấy rõ hoàn cảnh khốn khó của chị Sen. Chị là con gái của một gia đình nghèo khó, vì món nợ mà phải gán mình làm người ở không công cho nhà bà Cả. Công việc của chị không chỉ nặng nhọc mà còn phải chịu đựng sự hà khắc của bà chủ. Hình ảnh "chị Sen cúi mình dưới gánh nước nặng trĩu" và "chị Sen thâm tím cả mình mẩy" phản ánh cuộc sống khổ cực, đầy gian truân của người phụ nữ bị bóc lột cả về thể xác lẫn tinh thần. Chị phải gánh nước suốt ngày, dù người chị đã gầy yếu, cằn cỗi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những lời mắng chửi, những trận đòn roi vô lý từ bà Cả.
Trước sự hà khắc và bất công của bà Cả, chị Sen chỉ lặng lẽ chịu đựng. Chị không dám phản kháng, không dám bày tỏ nỗi đau đớn của mình một cách công khai, mà chỉ "lẩm bẩm trong miệng", không dám nói ra thành lời. Sự cam chịu này thể hiện rõ sự nhẫn nhục của chị, một đức tính phổ biến ở những người phụ nữ thời đó, những người không có tiếng nói trong xã hội, luôn phải cúi đầu trước những người có quyền lực.
Dù cuộc sống khổ cực và bi đát, nhưng tình mẫu tử của chị Sen vẫn là điểm sáng trong cuộc đời chị. Đứa con của chị, dù sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, vẫn là nguồn an ủi, là động lực sống của chị. Khi chị bồng con đến thăm ông bà Cả, ta thấy rõ tình yêu thương của chị dành cho con, khi chị "sung sướng thẹn đỏ mặt, ẵm con lên tay hôn hít". Đây chính là biểu tượng cho lòng yêu thương con cái vô bờ bến của người mẹ, một phẩm chất đáng quý và vĩnh cửu trong lòng mỗi người phụ nữ.
Qua nhân vật chị Sen, Thạch Lam không chỉ miêu tả số phận của một người phụ nữ nghèo khổ mà còn phê phán sâu sắc xã hội phong kiến bất công, nơi mà những người giàu có như bà Cả có thể áp bức, bóc lột người nghèo khổ mà không hề bị trừng phạt. Bà Cả là hiện thân của sự tham lam, hà khắc và vô tình, còn chị Sen là nạn nhân của xã hội ấy. Những mâu thuẫn giữa hai nhân vật này chính là sự đối lập giữa tầng lớp thống trị và những người bị trị trong xã hội phong kiến.
Nhân vật chị Sen trong đoạn trích "Đứa con" của Thạch Lam là một hình ảnh đầy ám ảnh về số phận những người phụ nữ nghèo khổ trong xã hội phong kiến. Cuộc sống của chị bị bó buộc trong những công việc nặng nhọc và sự bất công, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp của lòng nhân hậu và tình mẫu tử thiêng liêng. Qua đó, Thạch Lam đã khắc họa thành công một bức tranh xã hội phong kiến với sự bất công và tàn nhẫn, đồng thời ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam.