Ngọc Bích qua tác phẩm "Mùi rơm rạ quê mình", đã đưa người đọc vào hành trình hồi tưởng đầy cảm xúc về những ký ức tuổi thơ và quê hương. Bằng cách tái hiện những hình ảnh quen thuộc của miền quê với hương rơm rạ, cánh đồng lúa và cuộc sống thôn dã, tác giả không chỉ thể hiện tình yêu sâu sắc với nơi chôn nhau cắt rốn mà còn khéo léo sử dụng nghệ thuật miêu tả và biểu cảm để đánh thức nỗi nhớ trong lòng người đọc. Bài văn nghị luận này sẽ phân tích nội dung và nghệ thuật đặc sắc của văn bản để làm rõ những thông điệp ý nghĩa mà tác giả gửi gắm.
Trọng tâm của tác phẩm là mùi rơm rạ, một hình ảnh giản dị nhưng mang đậm giá trị tinh thần, đại diện cho những ký ức thân thương về quê hương của tác giả. Ngọc Bích đã khắc họa những cảnh sinh hoạt bình dị của làng quê, từ những cánh đồng lúa vàng rực sau mỗi mùa gặt đến các ụ rơm chất cao, những nhánh rạ nằm im lìm giữa nắng gió. Mỗi chi tiết trong bài không chỉ là cảnh vật mà còn chứa đựng cảm xúc, kỷ niệm của một thời ấu thơ gắn liền với công việc đồng áng và sinh hoạt đời thường.
Mùi rơm rạ không chỉ đơn thuần là mùi hương mà còn là sự hòa quyện của bao cảm xúc về gia đình và quê hương. Đó là mùi của công việc lao động cần cù, mùi của sự thành công hay thất bại sau mỗi mùa vụ, và cũng là mùi của những kỷ niệm gia đình quây quần bên mâm cơm đầm ấm. Những chi tiết như "nồi cơm mới thơm lừng" hay "lửa cháy bùng" không chỉ làm sống động cảnh bếp núc mà còn gợi lên những cảm giác gần gũi, thân quen trong lòng người đọc.
Tác giả cũng khéo léo lồng ghép những cảm xúc nhớ nhung khi sống xa quê. Cuộc sống nơi phố thị xa hoa dường như không thể khỏa lấp được nỗi nhớ về mùi rơm rạ, về những ngày tháng thơ ấu trên cánh đồng lúa, nơi tác giả đã trải qua những tháng năm hạnh phúc bên ba mẹ. Tác giả bày tỏ rằng dù có đi xa đến đâu, những ký ức về quê hương vẫn mãi khắc sâu trong tâm hồn mỗi người. Quê hương với tác giả không chỉ là nơi sinh ra mà còn là một phần của bản thân, là nguồn cội nuôi dưỡng tâm hồn.
Ngọc Bích đã vận dụng thành công các biện pháp nghệ thuật để làm nổi bật vẻ đẹp bình dị nhưng đậm chất trữ tình của quê hương. Một trong những biện pháp nghệ thuật nổi bật nhất trong bài là miêu tả kết hợp biểu cảm, giúp tạo nên một không gian sống động và giàu cảm xúc. Các chi tiết như "rụơm rạ ngút ngàn", "mùi rạ nồng nồng khó tả" đã được miêu tả rất chân thực, cụ thể, tạo nên sự gần gũi với người đọc, đồng thời lôi cuốn họ vào mạch cảm xúc nhớ thương của tác giả.
Tác giả còn sử dụng điệp từ để nhấn mạnh và khắc sâu vào tâm trí người đọc những cảm xúc về quê hương, đặc biệt là hình ảnh mùi rơm rạ. Điệp từ "mùi" xuất hiện nhiều lần trong bài, không chỉ làm cho câu văn trở nên mạch lạc, sinh động mà còn tăng tính nhạc, tạo nên một giọng điệu tha thiết và nồng nàn của tình yêu quê hương. Điệp từ này giúp cụ thể hóa và làm nổi bật cảm xúc sâu sắc của tác giả dành cho quê hương, nhấn mạnh rằng mùi rơm rạ là một phần không thể thiếu trong ký ức và cuộc sống của họ.
Ngoài ra, tính tự sự và trữ tình được đan xen một cách tinh tế, giúp người đọc không chỉ nhìn thấy hình ảnh quê hương qua mắt tác giả mà còn cảm nhận được những rung động, nỗi nhớ nhung của họ khi sống xa quê. Tác giả kể về tuổi thơ, về những kỷ niệm gắn liền với ruộng đồng, rơm rạ nhưng đồng thời cũng bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất về nỗi nhớ gia đình, quê hương. Sự kết hợp này đã giúp văn bản trở nên phong phú và giàu cảm xúc hơn.
Thông qua bài viết, Ngọc Bích muốn truyền tải một thông điệp sâu sắc về tình yêu quê hương, về những giá trị không thể thay thế mà mỗi người luôn mang trong tim dù có đi đến đâu, sống ở nơi nào. Quê hương là nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất của tuổi thơ, là nơi bắt đầu của mọi khát khao, ước vọng. Những kỷ niệm đó không bao giờ phai nhạt, chỉ tạm lắng xuống và sẽ trỗi dậy mạnh mẽ khi được khơi gợi.
Quê hương không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn mà còn là nguồn gốc, là cội nguồn của mỗi người. Dù có đi xa, sống trong cuộc sống hiện đại hay nơi đô thị xa hoa, tình yêu quê hương, ký ức về những ngày tháng gắn bó với làng quê, với rơm rạ vẫn luôn tồn tại mãi trong lòng. Tác giả cũng gửi gắm một thông điệp về sự trân trọng những gì mình đã có, những ký ức và tình yêu mà quê hương đã nuôi dưỡng trong lòng mỗi người.
Tác phẩm “Mùi rơm rạ quê mình” không chỉ là một bản hòa ca của nỗi nhớ quê hương mà còn là một bức tranh trữ tình về tình yêu nơi chôn rau cắt rốn. Bằng những hình ảnh mộc mạc, giản dị và những cảm xúc chân thành, Ngọc Bích đã thành công trong việc khơi gợi tình yêu quê hương và sự trân trọng những giá trị đã gắn bó với con người từ thuở ấu thơ. Tác phẩm là một lời nhắc nhở về cội nguồn và là lời mời gọi chúng ta trở về với những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời.