Ga tàu, những chuyến tàu đi đi về về luôn là những phần kí ức của rất nhiều bạn nhỏ. Nếu Thạch Lam viết Hai đứa trẻ với những mộng mơ, mong ước của bọn trẻ con, khi thấy những đoàn tàu qua lại đem đến những ánh sáng mà khác với nơi chúng ở. Thì nhà văn Vũ Thị Huyền Trang với truyện ngắn " Ga tàu tuổi thơ" lại mang đến cho chúng ta một câu chuyện khác về nhà ga, về những chuyến tàu.
Tác giả kể câu chuyện rất đơn giản nhẹ nhàng, hình ảnh của hai anh em xuất hiện từ đầu đến cuối câu chuyện. Kể câu chuyện theo trình tự thời gian từ khi còn nhỏ, khi mẹ bị bệnh, bố đưa mẹ lên tàu xuông Hà Nội để chữa bệnh. Và những buổi anh em ra ngóng, ra trông chờ đợi một hình bóng quen thuộc. Nhưng sự yêu thương, niềm vui gia đình không bao lâu thì đứa em út lại bị bệnh. Và một chuyến tàu nữa lại đưa bố mẹ và em út đi. Rất rất sau đó họ mới trở về. những lúc như vậy chỉ có hai anh em làm chỗ dựa tinh thần cho nhau.
Không gian của chuyện chỉ xoay quanh con ngõ nhỏ đường mòn và sân ga. Nơi đó hiện hữu trong tâm trí nhân vật mãi về sau. Không thể nào quên được không gian ấy. Thời gian là những buổi chiều tối, thời gian này đem đến cho cảm giác buồn man mác. Buổi chiều là lúc mà các gia đình đoàn tụ để quây quần bên mâm cơm thì những đứa trẻ xa cha mẹ lại chỉ biết ngóng trông một hình dáng quen thuộc.
Và hình ảnh cây bạch đàn cứ lặp đi lặp lại trong tác phẩm, nó như minh chứng cho thời gian đã qua, minh chứng cho sự mong chờ, ngóng đợi của hai anh em. " Cây bạch đàn ở ngõ đã bao lần thay vỏ, những vết khắc năm xưa đã không còn nữa nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hằn trong tâm trí chúng tôi. Để sau này khi dòng xoáy cuộc đời có cuốn chúng tôi về đâu đi nữa thì những buổi chiều ngang qua cuộc đời sẽ giúp tôi tìm về nguồn cội để biết yêu thương và được yêu thương thật nhiều trong vòng tay ấm áp của gia đình."
Câu chuyện đã làm cho chúng ta cảm thông, thấu hiểu với nỗi cô đơn, vất vả của những đứa trẻ khi cha mẹ vắng nhà. Ngoài ra còn ngợi ca tình yêu thương, đoàn kết trong tình anh em của những đứa trẻ.