Bài thơ "Nhớ ngoại" của Bảo Ngọc là một tác phẩm đong đầy cảm xúc, thể hiện nỗi nhớ quê hương và người bà yêu quý thông qua những hình ảnh giản dị nhưng sâu lắng. Mỗi câu thơ như một mảnh ghép từ quá khứ, gợi nhớ về những kỷ niệm ấm áp bên bà trong khung cảnh quê cũ.
Mở đầu bài thơ, hình ảnh "Con về quê cũ trời thưa vắng" ngay lập tức tạo ra không khí tĩnh lặng, buồn bã. Từ "vắng" mang đến cảm giác cô quạnh, phản ánh sự thiếu vắng của người bà trong không gian quen thuộc. Những chi tiết như "ngõ cúc buồn tênh" và "dậu cúc già" thể hiện sự thay đổi của thời gian, khiến người đọc cảm nhận được sự tàn phai của những hình ảnh thân thuộc. Khung cảnh ấy như một lời nhắc nhở về sự biến mất của những gì đã qua.
Tiếp theo, câu thơ "Nhớ xưa bóng ngoại nghiêng chiều nắng" gợi lên hình ảnh đẹp đẽ và thanh bình, nơi mà những buổi chiều bên bà luôn tràn đầy ánh sáng và tình yêu thương. Hình ảnh "tóc trắng cùng mây" không chỉ khắc họa vẻ đẹp của ngoại mà còn thể hiện sự tôn kính và yêu thương mà tác giả dành cho bà. Câu thơ "Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối" gợi nhớ những kỷ niệm giản dị, đồng thời cho thấy sự chăm sóc và ân cần của bà đối với cuộc sống xung quanh.
Cảm giác tiếc nuối và đau xót càng rõ rệt qua những câu thơ cuối: "Con đi mỗi bước xa, xa mãi / Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần." Tác giả không chỉ bộc lộ nỗi nhớ quê mà còn thể hiện sự xa cách, một khoảng cách không thể thu hẹp lại. Hình ảnh "lá nghiêng về cội" làm tăng thêm nỗi buồn, như một lời nhắc nhở về những điều đã mất.
Bài thơ "Nhớ ngoại" không chỉ là nỗi nhớ quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về tình yêu gia đình, những kỷ niệm tuổi thơ và giá trị của thời gian. Bảo Ngọc đã khéo léo chạm đến trái tim người đọc bằng những hình ảnh gần gũi, giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa. Tác phẩm này khiến chúng ta suy ngẫm về sự quý giá của tình yêu thương và những mối quan hệ gia đình, những điều có thể không bao giờ trở lại.