Có một điều gì đó nghẹn lại nơi lồng ngực khi nhìn thấy một mầm cây vươn lên từ đất cằn – non nớt, yếu ớt, nhưng dũng cảm. Điều ấy khiến ta im lặng thật lâu, như thể chạm vào một chân lý giản dị mà sâu sắc: không có mầm nào mọc lên nếu chưa từng được gieo trồng bằng tình yêu và hy vọng. Và chẳng phải chính con người, trong hành trình sống của mình, cũng đang là những người gieo – gieo điều tử tế giữa cuộc đời đầy bão giông hay sao?
Tôi tin rằng, dẫu còn là học sinh – cái tuổi tưởng như chỉ biết học hành, rong chơi – ta vẫn có thể và cần thiết phải gieo những hạt mầm tốt đẹp vào cuộc sống mỗi ngày. Không phải để chứng minh mình giỏi giang, không phải để được khen ngợi, mà là để cuộc đời này đỡ nhức nhối hơn một chút, dịu dàng thêm một chút và hy vọng được nảy mầm thêm một lần.
Gieo điều tốt đẹp không phải điều gì lớn lao. Đó có thể là một lần lắng nghe bạn bè khi họ buồn, một lần nhặt rác trên đường đi học, một lần giữ lời hứa với thầy cô, một lần dũng cảm nói “em xin lỗi” khi mình mắc lỗi. Những điều tưởng nhỏ ấy, nếu lặp đi lặp lại mỗi ngày, cũng như ánh nắng ban mai – nhẹ nhàng nhưng đủ để làm đất ấm lên, cho mầm cây có thể bật nảy.
Một bác doanh nhân nhân hậu ở Sa Đéc, ngay cả khi biết rằng mình không còn bao lâu trên cõi đời, vẫn lặng lẽ tiếp tục việc thiện. Đó không chỉ là hành động của một con người giàu lòng nhân ái, mà còn là bài học vĩ đại về “nghề làm người”. Ông gieo khi chẳng còn mấy thời gian để gặt hái – nhưng chính sự gieo ấy khiến cuộc đời ông nở hoa. Những “hạt giống” mà ông để lại – lòng nhân hậu, đức tin, và cảm hứng sống đẹp – sẽ tiếp tục lan tỏa, truyền cảm hứng cho những người trẻ như tôi.
Thế hệ chúng tôi – dù chưa đủ trải nghiệm, chưa nhiều hiểu biết – nhưng chúng tôi có một thứ quý giá: sự bắt đầu. Chúng tôi có thể khởi sự mùa gieo của đời mình từ những điều nhỏ bé nhất. Vì thế, tôi tin vào ý nghĩa của việc gieo trồng điều tốt đẹp từ hôm nay. Không đợi đến khi lớn, không đợi khi có tất cả trong tay, tôi bắt đầu vụ mùa của mình bằng trái tim trẻ – trái tim biết yêu thương và dám hy vọng.
Cuộc sống này sẽ còn rất dài. Tôi không biết mình sẽ đi được đến đâu, sẽ gặp những ai, sẽ gặt hái điều gì. Nhưng tôi biết một điều: nếu hôm nay tôi không gieo, ngày mai sẽ chẳng có gì để gặt. Nên xin hãy cho tôi được bắt đầu – vụ mùa đầu tiên – bằng chính một hành động tử tế nho nhỏ. Bằng một giấc mơ đẹp lành. Bằng niềm tin rằng, thế giới này sẽ ấm áp hơn nếu ai cũng chịu gieo.
Và có lẽ, đến khi mùa hoa ấy nở rộ, người ta sẽ biết rằng một hạt mầm bé nhỏ từng được gieo từ trái tim một đứa trẻ – và đã không hề vô nghĩa.