Trong một khu rừng xanh mát, có một gia đình chim sẻ sinh sống trên ngọn cây cao. Trong tổ có Sẻ Mẹ, Sẻ Anh và Sẻ Em. Sẻ Em là chú chim út trong nhà, với bộ lông xù mềm mại và đôi mắt tròn xoe, lúc nào cũng ánh lên vẻ ngây thơ. Nhưng có một điều mà Sẻ Mẹ rất lo lắng: Sẻ Em rất thiếu kiên nhẫn khi tập bay.
Ngày nào Sẻ Mẹ cũng dậy từ sáng sớm, hướng dẫn Sẻ Em vỗ cánh. Nhưng mỗi lần tập, chỉ được vài lần Sẻ Em đã bỏ cuộc, than thở:
Mẹ ơi, con không làm được đâu! Bay khó thế này, con chỉ muốn ở trong tổ thôi.
Có hôm, mẹ gọi mãi mà Sẻ Em vẫn nằm lì trong tổ, cuộn mình trong đám lông mềm, ngủ đến trưa mới dậy. Sẻ Mẹ thở dài, còn Sẻ Anh cũng không biết làm sao để cậu em chịu cố gắng.
Một buổi sáng nọ, sau khi được Sẻ Mẹ khích lệ, Sẻ Em miễn cưỡng vỗ cánh bay từ cành cây xuống một bụi cỏ thấp. Nhưng bất ngờ, một luồng gió mạnh thổi qua, làm cậu mất thăng bằng và rơi xuống đất. Đau điếng cả người, Sẻ Em vừa khóc vừa kêu:
Con đau lắm! Con không bay nữa đâu, mẹ ơi!
Từ hôm đó, Sẻ Em càng sợ tập bay hơn. Cậu chỉ nằm trong tổ, không dám nhìn xuống mặt đất, sợ cái cảm giác ngã đau lần nữa.
Thấy vậy, Sẻ Mẹ không trách mắng mà ân cần khích lệ:
Con yêu, mỗi lần thất bại là một lần con học được cách mạnh mẽ hơn. Mẹ tin con có thể bay cao như anh con, chỉ cần con cố gắng.
Sẻ Mẹ mang đến những hạt kê thơm ngon mà Sẻ Em yêu thích, dịu dàng nói:
Hãy cố gắng thêm một chút nữa, con sẽ thấy bầu trời thật đẹp và rộng lớn.
Sẻ Anh cũng không ngừng kể cho em nghe về những chuyến bay đầy thú vị:
Em biết không, anh đã bay qua cả cánh đồng hoa vàng rực, dòng sông trong vắt và cả ngọn núi cao. Nếu em cố gắng, em sẽ được thấy những cảnh đẹp đó.
Nghe những lời ấy, lòng Sẻ Em dần dần có thêm động lực. Cậu tự nhủ: Mình phải thử lại!
Ngày hôm sau, Sẻ Em bắt đầu tập luyện chăm chỉ hơn. Cậu vỗ cánh nhiều lần, dù có những lúc mỏi nhừ hay cảm thấy nản chí, nhưng nhớ đến những lời động viên của mẹ và anh, Sẻ Em lại tiếp tục. Từng ngày trôi qua, cánh của cậu dần dần cứng cáp hơn, những cú vỗ cánh cũng vững vàng hơn.
Cuối cùng, vào một buổi sáng đẹp trời, Sẻ Em đã bay lên cao, vượt qua cả ngọn cây lớn. Khi đôi cánh chao liệng trên bầu trời, cậu cảm thấy mình như được tự do và hạnh phúc vô cùng. Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng ấm áp, mọi thứ như dang tay chào đón Sẻ Em.
Cả khu rừng vui mừng khi thấy Sẻ Em bay lượn tự tin trên không. Những chú chim khác hót vang, chúc mừng cậu. Sẻ Mẹ nhìn con với ánh mắt tự hào, còn Sẻ Anh bay bên cạnh, dẫn đường cho cậu đến những cánh đồng hoa thơm ngát.
Chao liệng trên bầu trời, Sẻ Em cảm nhận được sự tự do mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu reo lên:
Mẹ ơi, con đã làm được rồi! Con thật hạnh phúc khi có thể bay cao thế này!
Từ đó, Sẻ Em không còn sợ hãi hay lười biếng nữa. Cậu nhận ra rằng, chỉ cần có sự kiên trì và lòng dũng cảm, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.