Có những khoảng cách vô hình tồn tại giữa hai thế hệ trong một gia đình – khoảng cách của suy nghĩ, của lối sống, của cách biểu đạt tình yêu thương. Đọc đoạn trích "Ông ngoại" của Nguyễn Ngọc Tư, ta không khỏi chạnh lòng khi thấy hình ảnh một ông cụ cô đơn giữa căn nhà đầy ký ức, và một cô cháu gái trẻ trung nhưng lại xa lạ với chính người thân yêu nhất của mình. Vậy làm thế nào để rút ngắn "khoảng cách thế hệ" ấy, để hai thế giới trong một mái nhà không còn đối chọi, mà hòa hợp cùng nhau?
Trước hết, cần có sự lắng nghe và thấu hiểu lẫn nhau. Người già thường hoài niệm về quá khứ, yêu thích sự yên tĩnh và những giá trị truyền thống. Trong khi đó, người trẻ lại hướng đến tương lai, thích sự đổi mới và sôi động. Nhưng nếu cả hai chịu lùi lại một bước, đặt mình vào thế giới của nhau, sẽ chẳng có khoảng cách nào là không thể rút ngắn. Giống như Dung trong câu chuyện, từ một cô bé cảm thấy xa lạ với ông, dần dần cô nhận ra rằng ông không chỉ là một người già khó tính mà còn là một người từng trải, yêu thương cháu theo cách riêng của mình. Khi Dung bắt đầu giúp ông tưới cây, lắng nghe những thanh âm quen thuộc của ngôi nhà, cô đã bước chân vào thế giới của ông một cách tự nhiên nhất.
Bên cạnh đó, tình cảm gia đình cần được nuôi dưỡng bằng những hành động nhỏ bé nhưng ý nghĩa. Một bữa cơm cùng nhau, một câu chuyện được sẻ chia, một lời hỏi han giản dị cũng có thể trở thành sợi dây gắn kết bền chặt giữa các thế hệ. Giống như cách ông ngoại làm bánh kem cho Dung, cách ông cùng cô cháu gái hòa mình vào bữa tiệc sinh nhật, đó không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ mà còn là cây cầu nối hai tâm hồn tưởng chừng xa cách. Những kỷ niệm chung sẽ giúp tình cảm thêm gắn bó, khiến mỗi người dần hiểu rằng thế giới của người thân không hề xa lạ, chỉ là ta có chịu bước vào hay không.
Cuối cùng, sự yêu thương và nhẫn nại chính là chìa khóa để vượt qua mọi rào cản. Người già đôi khi cố chấp, người trẻ đôi khi bồng bột, nhưng nếu có đủ kiên nhẫn và bao dung, mọi khoảng cách đều có thể bị xóa nhòa. Dung đã từng cảm thấy xa lạ, khó chịu khi sống cùng ông, nhưng khi cô hiểu rằng chính ông cũng đang cố gắng vì cô, cô đã dần thay đổi. Sự thay đổi ấy không đến từ áp lực, mà từ tình thương – thứ duy nhất có thể làm nên điều kỳ diệu.
Khoảng cách thế hệ không phải là điều không thể vượt qua, chỉ cần có sự sẻ chia, thấu hiểu và yêu thương, hai thế giới trong một ngôi nhà sẽ không còn là hai mảnh ghép rời rạc, mà sẽ hòa quyện thành một bức tranh gia đình ấm áp và trọn vẹn.