Có những ngày, em thấy mình như con thuyền nhỏ giữa dòng đời mênh mông, chòng chành giữa gió giật, sóng xô. Những lúc ấy, lời thơ của mẹ trong “Mùa thu cho con” của Nguyễn Hạ Thu Sương lại chợt vang lên tha thiết:
“Hãy tự tin và vững chân con bước
Sống cho lý tưởng, hoa trải lối con qua…”
Lời mẹ dặn, lời mẹ nhắn nhủ trong thơ khiến trái tim em nhói lên. Trong hành trình trưởng thành nhiều bão giông này, học sinh chúng em nên làm gì để vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc sống? Em tự hỏi rồi lại tự tìm lời đáp từ chính những vấp ngã đầu đời.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng dịu dàng như ánh nắng sớm mai. Đôi khi nó lạnh như một buổi sớm mùa đông, xám xịt, lạnh lẽo và cô độc. Lớp học có thể là nơi của tri thức, nhưng cũng là nơi của những áp lực thành tích, sự ganh đua, và cả những tổn thương từ ánh nhìn, từ lời nói vô tình. Có lúc em đã mỏi mệt đến mức muốn buông xuôi tất cả, muốn trốn vào một góc tối không ai tìm thấy. Nhưng rồi, em hiểu, không ai có thể đi giúp mình cả đoạn đường. Muốn lớn khôn, mình phải học cách đứng dậy từ chính những vết xước trong tim.
Học sinh – trước hết – cần học cách tự tin. Tự tin không có nghĩa là nghĩ mình hoàn hảo, mà là dám đối diện với chính mình, với những điều chưa tốt, chưa đủ, để vươn lên. Có lần em đứng trước lớp để thuyết trình, tay run bần bật, tim đập như trống trận. Cả lớp cười, em suýt khóc. Nhưng lần sau em vẫn đứng dậy, vẫn thuyết trình, vì em hiểu nếu không dám bước qua nỗi sợ, em sẽ không bao giờ thấy được bầu trời rộng mở sau những cánh cửa khép kín.
Học sinh cũng cần kiên trì. Có những ngày thức khuya học bài nhưng vẫn không đạt điểm cao, có những lần cố gắng giao tiếp mà vẫn bị cô lập, có những ước mơ cứ mãi xa xôi. Nhưng nếu bỏ cuộc thì những nỗ lực ấy sẽ là vô nghĩa. Giống như gieo một hạt giống mà chưa kịp tưới nước đã vội vứt đi, liệu có bao giờ thấy được hoa nở?
Và trên tất cả, chúng em phải sống có lý tưởng. Dù cho lý tưởng ấy chỉ đơn giản là học thật tốt để cha mẹ bớt nhọc nhằn, hay là trở thành bác sĩ cứu người, giáo viên dạy chữ, nhà thơ gieo cảm xúc. Lý tưởng như ngọn đèn dẫn đường, để mỗi khi bước hụt, em lại nhìn về phía ánh sáng ấy mà bước tiếp.
Em biết sẽ có nhiều lần ngã quỵ. Sẽ có đêm khóc ướt gối. Sẽ có những người bạn rời đi, những giấc mơ rạn vỡ. Nhưng em cũng biết, trưởng thành không phải là trở nên mạnh mẽ không tì vết, mà là học cách mỉm cười khi trái tim còn đau. Là biết lau nước mắt, đứng dậy và tiếp tục sống một cuộc đời xứng đáng với chính mình.
Như lời mẹ trong thơ – lời mẹ thật ngoài đời – em sẽ tin, sẽ đi, sẽ sống cho lý tưởng của riêng em. Trên con đường ấy, dẫu có gập ghềnh, em tin rằng mỗi bước chân mình là một nốt nhạc trong bài ca khôn lớn. Và nếu một ngày gục ngã, em sẽ không sợ hãi. Vì em đã dũng cảm đi đến tận cùng của chính mình.
Dẫu đôi mắt còn nhòa nước, em vẫn sẽ bước. Vì em tin, ngày mai, hoa sẽ nở bên con đường em đi qua.