(Tóm tắt phần đầu: Lệ Nương và Phật Sinh là hai đứa trẻ được hai bà mẹ hẹn ước khi cùng đi cầu tự tại động Hồ Công. Cả hai đều ham nghề nghiên bút, tuy kì cưới xin chưa định nhưng hai người tình gắn bó, đã chẳng khác chị vợ chồng. Niên hiệu Kiến Tân, năm Kỷ Mão (1399) đời Trần, xảy ra cái vạ Trần Khát Chân, Lệ Nương bị bắt vào trong cung, Phật Sinh rất thất vọng. Cuối đời nhà Hồ, tướng Minh là Trương Phụ chia bình vào cướp, lấn chiếm Kinh kỳ. Sinh nghe Hán Thương phải chạy, đoán chắc là Lệ Nương cũng phải đi theo, bèn từ biệt mẹ đi vào Nam, mong được gặp mặt nhưng nơi đất khách, một mình không làm được gì. Sau đó, Sin đó, Sinh nhờ thê quân của vua Giản Định, khiến giặc phải rút quân. Sinh từ biệt các, tướng sĩ, đi tìm vợ. Sinh gặp một bà già và được biết là Lệ Nương vì không muốn theo quân Tàu qua của ải nên đã tự vẫn trên đất quê hương.)
Nói xong, bà già đưa Sinh đến, trỏ từng ngôi mộ cho biết và bảo:
- Trình thuần cương liệt, ấy chỉ có mây người này, còn thì đều bị nhuốc nhơ cả.
Sinh đau thương vô hạn. Đêm hôm ấy chàng ngủ ở mộ, khóc mà nói rằng:
- Ta vì nàng mà từ xa đến đây, nàng có thể cùng ta gặp gỡ trong giấc chiêm bao để cho ta một lời yên ủi hay không?
Vợ chồng bèn cùng nhau âu yếm chuyện trò, y như lúc sống. Sinh nói:
- Nàng đã không may, vậy anh đem linh thân về, khỏi uống một chuyến đi không, lại trở về rồi.
Nàng nói:
- Thiếp rất cảm tấm thâm tỉnh ấy. Song thiếp cùng hai vị mỹ nhân gần gũi lâu ngày, giao tình thân mật, không một sớm bỏ đi. Phượng chỉ chốn này nước non trong sáng, mây khói vật vờ, vờ, thần yên phách yên, bất tất phiền chàng dời đổi nữa.
Sau khi gà gáy ba hồi, hai người vội cùng nhau đứng dậy từ biệt. Ngày hôm sau, Sinh đem mây lạng bạc, mua quan tài và nước thơm, cải táng cho nàng và cả hai mỹ nhân. Đêm sau mộng thấy ba người đến tạ ơn, chàng đương toan lại cùng trò chuyện thị thoắt chốc cả ba đều biến mất.
Chàng buồn rầu quay về, từ đấy không lấy ai nữa.
Đến sau, vua Lê Thái Tổ khởi nghĩa ở Lam Sơn, Sinh vì mối hờn oán cũ, đem quân ứng mộ, phàm gặp tướng sĩ nhà Minh đều chém giết dữ dội cho hà. Cho nên vua Lê phá diệt quân Minh, Sinh có dự nhiều công.
Lời bình: Than ôi! điều tín ước gần với lẽ phải thì lời nói tất nên giữ đúng, nếu đối với lẽ phải mà chưa được ổn thì sự giữ đúng không cần. Như chàng họ Lý kia, vì mối ân tình, giữ bền ước cũ, lưu ly hoạn nạn, vẫn chẳng quên lời, tình thật đáng thương, mà lẽ phải thì chưa được ôn. Bởi sao? Cảm tình mà đi tìm thì nên, liều chết mà đi tìm thị không nên, liều chết để đi tìm đã không nên, huống nữa lại thôi không lấy vợ, để đứt dòng giống của tiên nhân phòng có nện không? Cho nên người quân tử phải biết tòng quyền chứ không nên chấp nhất. Giữ điều nhỏ để mất điều lớn, chăng là gã Lý Sinh này ư?
(Trích Chuyện Lệ Nương, in trong Truyền kì mạn lục, Nguyễn Dữ)
Câu 1. Xác định không gian xuất hiện trong đoạn trích
Câu 2. Tìm các từ ngữ biểu đạt cảm xúc của Phật Sinh trong đoạn trích.
Câu 3. Từ những việc làm của Phật Sinh trong đoạn trích, anh/chị thấy Phật Sinh là người như thế nào?
Câu 4. Phân tích tác dụng của việc đan xen giữa yếu tố lịch sử và yếu tố kì ảo trong câu chuyện.
Câu 5: Anh/ Chị có đồng ý với nhận định về nhân vật Phật Sinh trong lời bình không? Vì sao?