Có lần, tôi ngồi lặng nhìn đôi tay mẹ chai sạn, vết nứt trên từng ngón như những vết rạn thời gian. Trong căn bếp nhỏ thơm mùi cơm mới, mẹ lặng lẽ rửa từng cái bát, lau từng giọt nước trên bàn. Không một lời than phiền. Ánh nắng chiều lặng lẽ hôn lên lưng mẹ, còn tôi thì ngồi đó, như chạm vào một điều rất lớn lao mà chưa từng gọi tên: lao động là tình yêu, là lòng biết ơn, là bài học sâu sắc nhất về sự sống. Tôi hoàn toàn đồng ý với thông điệp trong đoạn thơ trên. Bởi lẽ, lao động không chỉ là cách để tạo ra thành quả, mà còn là hành trình để con người rèn luyện bản thân, vượt lên sự lười biếng vốn rất dễ cám dỗ. Trong từng công việc nhỏ như quét nhà, tưới cây, hay dọn dẹp bàn học, ta không chỉ góp phần giữ gìn môi trường sống sạch đẹp, mà còn học cách yêu quý công sức mình bỏ ra. Việc “vừa làm vừa hát ca”, động viên nhau, không phàn nàn kêu ca là biểu hiện của tinh thần tích cực, lạc quan, cùng nhau tiến bộ. Đó chính là sự cổ vũ cho những người biết chiến thắng “cơn lười”, để sống có ý nghĩa hơn. Mỗi giây phút ta chăm chỉ chính là đang gieo mầm cho những điều tốt đẹp trong tâm hồn mình. Và tôi tin, những bàn tay biết lao động hôm nay, sẽ là những trái tim biết yêu thương ngày mai.