Nếu phải chọn một bản nhạc hay, có lẽ văn chương sẽ là một sự lựa chọn đúng đắn. Vì sao vậy? Chỉ khi người nghệ sĩ đến với văn chương thì họ mới có thể thả hồn mình để cầm bút mà viết, truyền những thứ tình cảm mãnh liệt vào trong tác phẩm của mình. Người nghệ sĩ đã đem những giai điệu tâm hồn mình hòa với tâm hồn độc giả, tạo nên một sự đồng điệu. Bàn về hoạt động sáng tạo thơ ca, Hoàng Minh Châu cho rằng: ''Thơ khởi sự từ tâm hồn, vượt lên bằng tầm nhìn, đọng lại nhờ tấm lòng người viết''. Điều đó thể hiện qua bài thơ "Cầu Bố" của Nguyễn Duy.
Tâm hồn của nhà thơ đã chứa đựng biết bao nỗi lo âu, nỗi buồn của một người con quê, nhưng cũng đong đầy những niềm tự hào, tình yêu quê hương và lòng nhân ái sâu sắc. "Cầu Bố" không chỉ là việc kể chuyện về những cảm xúc cá nhân mà còn là một bức tranh về cả cuộc đời, xã hội, và nhân loại.
Từ đường làng nhỏ đến những con đường chiến tranh xa xôi, bức tranh của "Cầu Bố" đã mô tả một hành trình đầy gian truân, hiên ngang và kiên cường. Nhà thơ đã thể hiện sự kính trọng và tôn vinh cho người cha, người dân làng, những người từng gắn bó với quê hương, sống và làm việc với tấm lòng hiếu khách và trách nhiệm cao cả.
Tâm hồn nhạy cảm và sâu lắng của Nguyễn Duy đã được thể hiện qua những từ ngữ chân thành, chân thật, đan xen giữa tình cảm và triết lý, làm cho bài thơ không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một bài học về cuộc sống và tình người.
Qua "Cầu Bố", Nguyễn Duy đã lưu lại những cảm xúc, tư tưởng và tâm trạng của một thế hệ, vừa hiểu biết và phản ánh đời sống xã hội, vừa tỏ ra sâu lắng và đầy tình cảm. Điều này chứng tỏ sự đồng điệu giữa tâm hồn nhạy cảm của nhà thơ và tấm lòng nhân đạo, triết lý cao cả của người viết, đồng thời làm sáng tỏ quan niệm về sự khởi sự của thơ từ tâm hồn và đọng lại nhờ tấm lòng của người viết.