Nhân vật “tôi” trong truyện Bát canh của bà khiến em đọc mà rưng rưng như có ai đó siết lấy tim mình. Em thấy một đứa cháu bé nhỏ, hồn nhiên, say mê theo bà đi hái rau, đi bắt cua, đi gom góp từng chút tình thương giản dị trong một bữa cơm nghèo. Mỗi chi tiết trong kí ức của “tôi” như một mảnh ghép nhỏ làm nên bức tranh chan chứa yêu thương. Những chiếc lá rau dền, cọng rau mùng tơi, hoa thiên lý... đều không chỉ là rau củ, mà là tình bà, là sự nâng niu bà dành cho cháu. Cái ánh mắt ngạc nhiên, thán phục khi thấy bà “trị” mấy con cua cứng đầu không cắp được bà, cái niềm vui ngây thơ khi được bắt châu chấu bên giàn rau – tất cả đã chạm vào miền trong trẻo nhất trong lòng em.
Em nghẹn lại khi đọc đến câu: “Bà ơi, đã gần sáu chục năm qua, cháu vẫn nhớ bát canh của bà.” Trời ơi, sáu chục năm, mà cái vị canh ấy vẫn không phai. Làm sao quên được vị ngọt từ rau, vị béo từ gạch cua, vị mặn từ quả cà giòn tan – nhưng trên hết là cái vị của tình bà sâu đậm hơn mọi hương vị trên đời. Em nghe thấy tiếng mo cau quạt nhè nhẹ, nghe thấy tiếng bà tủm tỉm cười, rồi như thấy dáng bà khuất dần sau vườn rau xưa. Đọc mà nước mắt em cứ thế rơi, không kịp lau, vì em chợt nhớ đến bà của mình, nhớ đến những bữa cơm đạm bạc mà ấm lòng.
Qua nhân vật “tôi”, em cảm nhận được một tâm hồn giàu tình yêu thương, biết trân quý quá khứ, trân quý từng điều nhỏ bé đã nuôi dưỡng tuổi thơ mình. Và em hiểu rằng, dù cuộc sống có đổi thay ra sao, thì một bát canh từ tấm lòng bà vẫn là thứ “giàu có” nhất mà ta giữ mãi trong trái tim mình.