Bài thơ "Bài học đầu cho con" của Đỗ Trung Quân là một tác phẩm nổi tiếng với những hình ảnh tình cảm và sâu sắc về quê hương. Chủ thể trữ tình trong bài thơ này được thể hiện qua nhiều khía cạnh, từ tình cảm gia đình, kỷ niệm tuổi thơ đến tình yêu quê hương đất nước.
Một trong những điểm đặc biệt của bài thơ là sự sử dụng câu hỏi tu từ, tạo ra sự tò mò và mong đợi của đứa trẻ về khái niệm "quê hương". Câu hỏi được lặp lại nhấn mạnh sự khao khát lý giải và hiểu biết về quê hương. Nhà thơ sử dụng hình ảnh và từ ngữ đơn giản, như chùm khế ngọt, con đò nhỏ, để mô tả quê hương như những hình ảnh quen thuộc và gần gũi.
Biện pháp tu từ so sánh và điệp ngữ được sử dụng để lý giải quê hương theo cách cụ thể và đơn giản. Mỗi hình ảnh được chọn lựa để thể hiện một khía cạnh khác nhau của quê hương, từ chùm khế thơm mát đến con đò êm đềm khua nước. Điều này làm cho quê hương trở nên đa dạng và phong phú trong tâm trí độc giả.
Điệp ngữ của quê hương trở lại trong từng khổ thơ, nhấn mạnh sự quan trọng và độc đáo của quê hương đối với mỗi người. Đôi khi, quê hương được ví như người mẹ, luôn chờ đón và bảo vệ con cái trở về, thể hiện tình cảm sâu sắc và liên kết mạnh mẽ giữa người và quê hương.
Bài thơ kết thúc bằng lời nhắc nhở mỗi người luôn nhớ về quê hương, và rằng việc biết ơn và trân trọng quê hương là cơ sở để lớn khôn và thành công trong cuộc sống. Điều này tạo ra một thông điệp tích cực và khuyến khích độc giả hiểu rõ giá trị của quê hương trong cuộc sống hàng ngày.