Hình ảnh người lính luôn là đề tài quen thuộc trong văn học Việt Nam, bởi họ là một tượng đài bất tử với những nét đẹp trường tồn. Với cảm hứng đó Trần Đăng Khoa đã dành cả một chùm thơ viết về họ mà tiêu biểu là tác phẩm Đợi mưa trên đảo sinh tồn.
Hình ảnh người lính đã trở nên quen thuộc với thơ ca cách mạng Việt Nam. Họ đi vào trong văn chương một cách giản dị đời thường nhưng vô cùng lạc quan, dũng cảm. Trong thời chiến họ là những người con đã làm nên lịch sử, trở thành nhân vật chính bởi tinh thần quả cảm, sẵn sàng xả thân vì sự nghiệp chung. Ở thời bình họ vẫn kiên cường bảo vệ biên cương Tổ Quốc, giữ vững thành quả chiến đấu hi sinh của cha ông. Và hình ảnh những người lính ngày đêm canh giữ biển đảo quê hương xuất hiện nhiều trong Văn học sau năm 1975 đặc biệt là Đợi mưa trên đảo sinh tồn.
Mở đầu bài thơ Trần Đăng Khoa diễn tả sự hoang vắng tuyệt vọng của hòn đảo Sinh Tồn
Ôi tôi muốn thấy trời mưa
Mặt chúng ta lộn ngược như trái đất
Ngẩng mặt hứng nước
Chỉ cần một giọt nhỏ cắt cũng mềm đi rất nhiều
Những câu thơ trên đã thể hiện niềm mong đợi của nhà văn nhất là trong hoàn cảnh đảo thiếu nước hạn hán. Đảo Sinh Tồn là một đảo hoang vắng đầy khắc nghiệt, tất cả mọi thứ trên đảo đều vô cùng cằn cỗi thiếu nước và khô cạn những con người trên đó mong chờ một cơn mưa.
Việc mong mưa đến cũng thể hiện mong muốn có một niềm vui đơn giản mong đợi của những người lính trong những ngày tháng căng thẳng. Mưa được miêu tả như một nàng công chúa với tình yêu sâu đậm và lãng mạn luôn có sức mạnh và sự tinh tế.
Bài thơ có cảm hứng từ cuộc sống đầy khắc nghiệt của những người dân sinh sống trên một hòn đảo xa xôi. Qua bài thơ tác giả muốn truyền tải tình cảm của một người lãnh đạo đối với nhân dân sự đoàn kết tình yêu thương đối với quê hương và đồng bào.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa đã sử dụng kết hợp thể loại tự sự và thơ ca tất cả đã tạo nên một cảnh quan sắc nét về cuộc sống trên đảo hoang. Tác giả đã sử dụng rất nhiều các hình ảnh từ ngữ tượng trưng và hàm ý để tạo ra một bức tranh chân thực về cuộc sống khắc nghiệt của những người dân đang sinh sống trên đảo. Qua mỗi cung bậc cảm xúc của họ được tái hiện một cách sống động và chân thực để cho chúng ta có thể cảm nhận được những gì họ đã trải qua. Bên cạnh đó tác giả sử dụng nhiều phương tiện âm điệu như điệp ngữ, ngữ điệu và điệu nhạc để thổi vào bài thơ một hơi thở mới.
Bài thơ được Mưa Trên Đảo Sinh Tồn là một tác phẩm nghệ thuật đầy ấn tượng và ý nghĩa tạo ra một bức tranh sống động về cuộc sống trên đảo hoang.