Bài thơ "Về thăm vườn Bác" của Nguyễn Đức Mậu là một tác phẩm ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc, ghi lại những khoảnh khắc lắng đọng và sự trân trọng sâu sắc dành cho vị lãnh tụ Hồ Chí Minh. Qua từng câu thơ, người đọc có thể cảm nhận được sự kính yêu và nhớ thương Bác Hồ - người cha già của dân tộc, người đã hy sinh cả cuộc đời vì sự nghiệp giải phóng đất nước.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh "về thăm vườn Bác buổi chiều nay," với bước chân nhẹ nhàng trên "lối xưa sỏi rải đầy." Khung cảnh này gợi lên một không gian thanh bình và yên tĩnh, nơi mà những kỷ niệm với Bác Hồ như còn đọng lại. Câu thơ "dâm bụt đỏ hồng tươi sắc nắng" và "hàng xoài xanh mát đẹp màu mây" không chỉ mô tả vẻ đẹp tự nhiên của vườn Bác mà còn gợi lên một sự tươi mới, đầy sức sống, biểu tượng cho tinh thần và ý chí của Bác Hồ trong suốt cuộc đời hoạt động cách mạng.
Hình ảnh "trông cây nhớ tới bao kỳ tích" là một phép ẩn dụ đầy ý nghĩa, khi tác giả nhìn cây cối trong vườn Bác và nhớ về những chiến công, những đóng góp lớn lao của Bác cho đất nước. Đó là những "kỳ tích" không chỉ trong công cuộc đấu tranh giành độc lập mà còn trong việc xây dựng đất nước sau khi chiến tranh kết thúc.
Câu thơ "thấy cả thầm yêu những đổi thay" phản ánh sự kính trọng và biết ơn đối với những thay đổi tích cực mà Bác Hồ đã mang lại cho dân tộc. Đó là sự thay đổi từ một đất nước bị đô hộ, nghèo nàn trở thành một quốc gia độc lập, tự cường và đang trên con đường phát triển mạnh mẽ.
Đến cuối bài thơ, tác giả thể hiện cảm xúc mạnh mẽ qua câu "đứng trước nhà sàn con lặng khóc." Hình ảnh "nhà sàn" là biểu tượng cho cuộc sống giản dị của Bác Hồ, một cuộc sống không xa hoa, hào nhoáng mà gần gũi, thân thuộc như chính con người của Người. Nỗi "lặng khóc" của tác giả không chỉ là nỗi buồn trước sự ra đi của Bác mà còn là nỗi nhớ không nguôi, sự trân trọng vô bờ đối với cuộc đời và sự nghiệp của Người.
Câu kết "bồi hồi nhớ Bác nỗi nào khuây" thể hiện sự day dứt, không thể nào nguôi ngoai trước sự thiếu vắng của Bác Hồ. Đây là nỗi nhớ sâu sắc, gắn liền với những kỷ niệm, những hình ảnh quen thuộc mà Bác đã để lại cho dân tộc. Bài thơ khép lại với sự bồi hồi, cảm giác không thể nào lãng quên một người đã dành trọn cuộc đời mình cho đất nước, cho dân tộc.
Bài thơ "Về thăm vườn Bác" không chỉ là một lời tri ân đối với Bác Hồ mà còn là một sự nhắc nhở về những giá trị, những bài học mà Người đã để lại cho các thế hệ sau. Nguyễn Đức Mậu đã khéo léo sử dụng ngôn từ để truyền tải một thông điệp đầy ý nghĩa về tình yêu quê hương, đất nước và sự kính trọng đối với vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.