Trong bài thơ "Thưa Thầy" của nhà thơ Tạ Nghi Lễ, người đọc được dẫn vào một không gian thanh bình, nơi mà những bông hoa lung linh và những dòng suối êm đềm mang lại cảm giác bình yên. Tuy nhiên, dưới vẻ đẹp ấy, những vấp ngã của cuộc sống vẫn hiện hữu, và tác giả đã dành những suy tư sâu sắc về thầy, người thầy đồng hành trong hành trình trưởng thành của mình.
Bài thơ bắt đầu bằng việc nhìn nhận về cuộc đời, về những vấp ngã không tránh khỏi. Tác giả không chỉ nhìn vào những khó khăn, gian khổ mà mình gặp phải, mà còn nhớ đến những bài học, những dạy bảo của người thầy. Trong hành trình của mình, những lời dạy của thầy như nguồn động viên, là đèn soi sáng, giúp tác giả vượt qua những thử thách.
Cuộc sống với những biến động, những khó khăn không phải là điều xa lạ. Tác giả thấu hiểu rằng, dù đã trải qua những gì, nhưng lòng tin vẫn được nuôi dưỡng, và hy vọng vẫn tồn tại. Dòng thơ "Và em tin, qua cay đắng vẫn tin / Những ngọn suối không làm tan bóng lá" thể hiện sự kiên nhẫn, lòng tin và hy vọng vững vàng của tác giả.
Như vậy, qua bài thơ "Thưa Thầy", Tạ Nghi Lễ đã khắc họa lên một bức tranh về cuộc sống, về những gian khổ và hy vọng, và về vai trò của người thầy trong việc hướng dẫn, động viên con người vượt qua khó khăn. Bài thơ không chỉ là một lời tri ân, mà còn là lời chia sẻ, làm dấy lên trong lòng người đọc những suy tư về tình thầy trò, giá trị của sự kiên nhẫn và lòng tin trong cuộc sống.