Võ Văn Trực, trong bài thơ "Thu về một nửa," đã khéo léo sử dụng những hình ảnh giàu cảm xúc và chất thơ để diễn tả một mùa thu không trọn vẹn, một mùa thu chập chờn giữa hiện thực và mơ mộng. Qua từng câu thơ, tác giả không chỉ vẽ nên bức tranh thiên nhiên mùa thu mà còn phản ánh tâm trạng và cảm xúc của con người trước sự chuyển biến của thời gian.
Bài thơ mở đầu với hình ảnh “Anh mở cửa ra / Thơm thảo quả… ai vừa tới gọi?”. Hình ảnh này không chỉ đơn thuần là hành động mở cửa, mà còn là việc mở ra tâm hồn, đón nhận mùa thu với tất cả sự dịu dàng và thơm thảo của nó. Hương thảo quả, thoáng gió mơ hồ như bàn tay mát rợi, không chỉ là những cảm giác vật lý mà còn là những xúc cảm tinh tế, dẫn dắt tâm tư đi xa, đến tận chân trời, nơi những kỷ niệm và nỗi chờ xa lắc tồn tại song hành.
Tác giả tiếp tục khắc họa mùa thu qua hình ảnh “Đám mây huyền ảo xa vời / Nửa trắng xốp nửa viền màu tím ngát”. Đám mây không còn là một thực thể đơn thuần, mà đã trở thành biểu tượng của những kỷ niệm và cảm xúc đang phân vân giữa hiện thực và quá khứ, giữa gần gũi và xa cách. Mùa thu trong bài thơ hiện lên như một nửa kỷ niệm, nửa chờ đợi, nửa thực tại, nửa hư vô. Tất cả đều đọng lại trong câu hỏi đầy băn khoăn: “Mùa thu về rồi đó ư em?”
Hình ảnh mùa thu tiếp tục được miêu tả qua cảm nhận về thiên nhiên, khi “Anh cầm trên tay tiếng hót chim khuyên / Đang đọng lại ngọt lừ trong quả chín”. Tiếng chim khuyên, quả chín và giọt nắng vàng tươi đều là những biểu tượng cho sự trọn vẹn của mùa thu. Tuy nhiên, tác giả lại cảm thấy mùa thu chỉ mới về một nửa, vẫn còn một phần chờ đợi, một phần bồi hồi chưa kịp đến. Hình ảnh “Một nửa màu xanh còn ấm nhựa / Cuống lá run lưu luyến đậu trên cành” diễn tả một sự ngập ngừng, một sự chưa trọn vẹn trong sự biến chuyển của mùa thu.
Kết thúc bài thơ, tác giả thể hiện mong muốn "hoá cánh chim ngàn bạt gió / Gọi thu về trọn vẹn giữa chiều nay.” Đây là khát khao được hoàn thiện, được đón nhận mùa thu một cách trọn vẹn, không còn sự ngập ngừng hay dang dở. Tuy nhiên, mùa thu vẫn "ngập ngừng trước cửa", như chính tác giả còn đang do dự giữa những cảm xúc và kỷ niệm.
Qua bài thơ "Thu về một nửa," Võ Văn Trực đã thành công trong việc thể hiện một mùa thu vừa thực vừa mơ, vừa gần gũi vừa xa xôi, vừa hiện diện vừa thoảng qua. Sự ngập ngừng, chờ đợi của mùa thu cũng chính là sự ngập ngừng trong lòng người, trước những biến đổi của thời gian và không gian. Mùa thu, với Võ Văn Trực, không chỉ là một hiện tượng thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của những cảm xúc phức tạp, chồng chất và sâu lắng trong tâm hồn con người.