Chiều buông chầm chậm trên dòng Hương Giang, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, như một nỗi nhớ khôn nguôi chảy tràn qua trái tim mỏi mệt của người thi sĩ. Bài thơ “Chiều Hương Giang” không chỉ là một khúc nhạc trầm ngâm về một buổi chiều, mà là tiếng khóc lặng lẽ của một tâm hồn đang đối diện với thời gian, với nỗi cô đơn và cả những khoảnh khắc đời mình đã sống – hoặc lỡ đánh rơi.
Từng câu thơ rơi xuống như từng giọt nước mắt. “Sau chiều nay, còn buổi chiều khác nữa,” – lời mở đầu ấy như lời tự nhủ, như một niềm an ủi mà chính người viết cũng không dám tin hoàn toàn. Có mây cao, có nắng vàng, có gió cuốn bay tóc người – tất cả là hình ảnh của hy vọng, của tương lai, nhưng sao nghe vẫn mong manh, xa vời đến nhói lòng.
Trong cái khoảnh khắc hiện tại của “chiều nay”, tất cả trở nên dịu dàng mà đau đáu. Con bò gặm cỏ bên dòng sông không hay biết gì về sự tàn phai của chiều, của ngày, cũng như con người đôi khi mải sống mà không nhận ra tháng năm đã vụt qua. Tác giả gọi nó là “bè bạn”, lặng im và hiền lành, như thể giữa cõi đời chênh vênh này, chỉ còn lại những điều nhỏ bé và bình dị nhất mới có thể an ủi tâm hồn.
Và rồi, tiếng thơ thổn thức lên. “Những buổi chiều, những buổi chiều” – nhịp điệp khúc ấy dồn dập, như tiếng nức nở, như dòng ký ức ồ ạt trào về. Những chiều đã sống và chưa sống, những giấc mơ có thật và còn dang dở, tất cả đọng lại trong ánh mắt người thi sĩ khi “nhìn trong suốt nước Hương Giang”.
Dòng sông ấy không còn chỉ là dòng sông, mà là một tấm gương – phản chiếu cả một đời người. Một chiều. Một mắt nhìn. Một nỗi cô đơn. Một ký ức. Một giấc mơ đã lỡ. Và tôi – người đọc – cũng không thể kìm nước mắt. Vì trong cái chiều muộn ấy, tôi cũng thấy mình. Thấy những buổi chiều tôi đã bỏ lỡ. Những tháng năm đã qua. Những điều chưa dám sống hết mình.
Bài thơ như một lời thủ thỉ – hay đúng hơn, một tiếng khóc thầm – về cuộc đời, về cái hữu hạn của thời gian và cái mong manh của kiếp người. Nguyễn Khoa Điềm không viết nhiều, nhưng mỗi chữ, mỗi câu như thắt tim lại. Và khi khép bài thơ, chỉ còn lại một điều muốn nói: “Chiều nay, tôi cũng đã lặng im – mà khóc.”